"Cô ta cầm hết đi rồi à?" Hàn Hải trợn tròn mắt.

Thật không biết người phụ nữ này giỏi như thế từ khi nào, cũng may anh ta sáng suốt không đồng ý đưa phiếu cung ứng cho Bành Thải Lan.

Hiện nay, các xí nghiệp nhà nước hơi phát triển đã xuất hiện phiếu cung ứng, cung cấp sữa bò, kem gì gì đó, nếu ăn không hết có thể đổi thành vật dụng hằng ngày.

Đơn vị của Hàng Hải làm việc rất hiệu quả nên luôn nhận được mấy phiếu cung ứng như thế này.

Giỏi ghê, cô còn dám hỏi ngay trước mặt anh cả.

Chuyện này hay rồi đây, chắc chắn trong lòng anh cả đang rất khó chịu.

Hình như, Bành Thải Lan cũng nhớ ra chuyện gì đó, ngồi bật dậy khỏi giường như cá nhảy, nói:

"Chẳng lẽ, cô ta biết chuyện em đòi chuyển nhượng hộ khẩu rồi, nên mới cố ý khiến anh cả ghét bọn mình như thế?"

Hàn Hải không biết, thật sự không biết gì cả.

Nhưng nếu sau này, anh ta có gặp anh cả chắc sẽ phải rượt theo giải thích nhẹ nhàng và mềm mỏng, chắc chắn anh cả sẽ chịu bỏ qua thôi mà.

Anh ta không thể nào sang tên bằng miệng, mà nhất định phải có bằng chứng để lấy cái nhà này.

Trong phòng, Phạm Hiểu Quyên đếm xấp phiếu cơm trên tay, âm thầm vui sướng.



Lần sau, Hàn Hải đến xin cơm ăn, cô vẫn sẽ hỏi anh ta thật nhẹ nhàng và mềm mỏng.

Phạm Hiểu Quyên cũng chẳng quan tâm vợ chồng Hàn Hải đang căng thẳng kia, mà quay người vào nhà cầm hai cây kẹo đậu phộng đi tới tiểu viện của ông nội Tôn.

Nhà ông nội Tôn có đông thành viên lắm, tầm vài chục miệng ăn.

Cả gia đình con cả, con hai và con ba đều ở chung, tương đương bốn gia đình, chia hai gia đình một căn phòng.

Trong phòng, che một bức rèm để làm màn ngăn cách, xem như là phân luồng, thế hệ cháu chắt trong nhà cũng có bảy tám đứa, trông rất ồn ào.

Ông nội Tôn thường sẽ ở trong gian phòng phía Tây, tuy vị trí không tốt nhưng vẫn to bằng hai căn phòng của nhà giữa.

Sau này, mọi người bàn bạc xây thêm, ba nhà tách ra xây bên cạnh một căn phòng nhỏ gần sát phòng của mình để làm nhà bếp.

Ít nhất tất cả họ có một căn bếp riêng biệt.

Lúc này, bà nội Tôn đang chuẩn bị bữa tối trong nhà bếp, hai đứa cháu nội đang ra vào cánh cửa vo quả cầu tuyết, bọn chúng thấy Phạm Hiểu Quyên cũng không ngẩng đầu lên.

Phạm Hiểu Quyên cho mỗi đứa một nửa thanh kẹo.

Hai đứa nhỏ lập tức đứng bật dậy khỏi mặt đất, mỗi đứa vươn tay ra cầm một viên kẹo: "Cảm ơn thím."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương