“Thiếu cái gì mà thiếu!”
Thím Trần trợn mắt lên, chống nạnh, hung dữ nhìn hai chị em Cố Khê Thảo.

Đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Cố Khê Thảo, bà ta càng thêm đố kỵ.

“Những tờ giấy báo này đều bị ướt, chúng tôi tính cho các cô cậu hai mươi tệ là cao lắm rồi.

Nếu không thì đừng có mà làm ầm lên.” Bà ta chỉ vào những vết nước trên giấy báo.
Cố Khê Thảo vừa nhìn thấy, suýt nữa thì tức đến trắng mặt.

Này là dõ lúc nãy thím Trần đổ lên mà.

Lượm ve chai gì mà cũng phải toan tính, những cái lon, bình thủy tinh bên trong có nước không đổ ra, Cố Khê Thảo và Lâm Viễn làm việc cẩn thận, đều phải rửa sạch sẽ rồi dẹp đi bán.


Giờ nhìn lại, quả thật là lòng tốt đổi lấy lòng lang dạ thú.
“Thím, thím…”
Lâm Viễn còn nhỏ, tức đến không biết nói gì.
Cố Khê Thảo hít sâu một hơi, không thể tức giận mãi được.

Làm sao hai chị em cô có thể đắc tội vợ chồng nhà họ Trần được.

Vượng Giác đây là trạm thu mua duy nhất của họ, nếu đắc tội họ, muốn bán ve chai lại phải đi chỗ khác xa.
Nhưng hiện giờ Hương Giang loạn quá, bọn xã hội đen hoành hành, chạy xa đi bán ve chai, Cố Khê Thảo sợ hai chị em cô sẽ bị người ta bắt bán mất.
“Thím Trần, 81 thì 81.” Cố Khê Thảo cố nở nụ cười, trên mặt không hề tỏ vẻ oán hận.

Cô nhìn lão Trần, rồi nói với thím Trần: “Nhưng thím Trần ơi, con có chuyện muốn nói với thím.”
“Chuyện gì?” Thím Trần thấy chiếm được lợi, trong lòng đang đắc ý, khinh thường nhìn Cố Khê Thảo.

Cố Khê Thảo kéo tay áo thím Trần, “Chúng ta sang bên này nói nhé, chuyện này không thể để người khác biết.”
Thím Trần đầy nghi hoặc, nhưng thấy hai chị em Cố Khê Thảo thành thật nên cũng không lo lắng, tò mò đi theo Cố Khê Thảo đến góc sân.
“Thím Trần, cháu có chuyện giấu trong lòng từ lâu, nhưng không dám nói với thím.” Cố Khê Thảo làm ra vẻ như đang cố gắng lắm, mặt đỏ bừng, “Hồi trước, con thấy chú Trần đưa tiền cho Trương sư nãi đó.”
“Cái gì?!” Thím Trần giật mình như con heo bị bắt.

Bà ta định quay lại đánh lão Trần.
Cố Khê Thảo vội vàng ngăn lại, dùng hết sức mình để khuyên nhủ: “Thím Trần, nếu thím làm vậy, cháu cũng không dám nói với thím nữa.”
Thím Trần tức đến mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn lão Trần mấy cái, rồi quay lại nhìn Cố Khê Thảo: “Cháu nói rõ đi, rốt cuộc là sao?”

“Cũng không có gì đâu, chỉ là cháu thấy chú Trần và Trương sư nãi thân thiết quá, chú ấy dọa cháu không được nói cho thím biết, còn hay nhắm vào cháu.

Hôm nay chuyện này thím cũng thấy rồi.” Cố Khê Thảo lắc đầu thở dài, “Cháu biết thím Trần là người tốt, không bao giờ chiếm của người khác, nên mới nói cho thím biết, để thím không bị lừa.”
Cô hiểu rõ tính cách của thím Trần, thích thể hiện mình là người tốt.

Cô khen bà ta như vậy, chắc chắn bà ta sẽ rất vui.

Hơn nữa, cô đã chịu thiệt, bà ta nhất định sẽ trả lại tiền cho cô.
Quả nhiên.

Thím Trần mặt đỏ tía tai, ho khan vài tiếng: “Đúng rồi, thím là người thẳng thắn, không bao giờ chiếm của ai cái gì.

Cháu yên tâm, thím sẽ trả lại tiền cho các cháu đầy đủ.” “Cảm ơn thím Trần.” Cố Khê Thảo mừng rỡ, cảm kích nhìn thím Trần.
Thím Trần cười tủm tỉm, nói: “Không cần khách sáo vậy đâu.

Thím vốn dĩ là người tốt mà.


Tuy nhiên, sau này cháu cứ đến chỗ thím nhiều nhé.

Nhất là phải để mắt đến chú Trần.

Nếu lại phát hiện ông ta lén lút đưa tiền cho con đàn bà kia thì nói cho thím biết ngay.”
“Dạ, nhất định rồi ạ, thím Trần.

Cháu ghét nhất là loại người thứ ba đấy!” Cố Khê Thảo tỏ ra rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thím Trần xinh đẹp như vậy, lại hiền lành, mà chú trần lại đi ngoại tình, thật quá bất công với thím.”
“Thôi nào, từ xưa mỹ nhân thường bạc (mỏng) mệnh mà.” Thím trần tỏ vẻ buồn bã, thở dài.
Cố Khê Thảo nhìn ngắm thân hình ba vòng chuẩn của bà ta, thật sự không hiểu chỗ nào gọi là “mỏng”.

Tuy nhiên, vì món tiền trước đó, cô vẫn gật đầu đồng ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương