Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 46: Cách Kiếm Tiền 1
Anh ấy giải thích một lần, Tô Dĩ Mạt vẫn không có hiểu. Cô thật sự không hiểu. Đời trước cô học lớp đại học buổi tối, học quản trị kinh doanh, trong khi ba cô giải thích cho cô kiến thức về máy móc.
Nhưng cô gặp qua là không quên được cũng không phải là do trời sinh. Công việc đầu tiên cô làm ở đời trước là nhân viên kinh doanh bất động sản, ngày ngày phải học rất nhiều kiến thức, cô không thể nào nhớ nổi. Sau này cô tham gia lớp dạy kèm phương pháp ghi nhớ, học được kỹ xảo, sau này ứng dụng thành thạo vào trong cuộc sống, cũng nhớ đồ càng ngày càng dễ dàng, không khác gì là gặp qua không thể nào quên được.
Tô Ái Quốc vui thấy mức cười tươi như hoa: “Không hiểu cũng không sao. Sau này con sẽ hiểu."
Anh ấy tiện tay ném quyển sách vào trên ghế salon, sau đó dạy con gái quy tắc chơi cờ tướng, con gái anh ấy quả nhiêu là thiên tài, anh chỉ nói có một lần, con gái đã ghi nhớ toàn bộ.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vừa lên, Trương Chiêu Đệ cõng túi hành lý đi dưới ánh đèn đường mờ ảo. Bước xuống khỏi trạm xe, cô ấy đã nhìn thấy vầng sáng tản ra từ khu chung cư. Chính giữa tầng ba là nhà cô ấy, ánh đèn nhu hòa như sưởi ấm trái tim cô ấy, làm tăng nhiệt độ trong lòng cô.
Cô ấy cong khóe môi cười, rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã trở về khu nhà ở gia đình, chào hỏi láng giềng mình tình cờ gặp trên đường, sau đó leo lên cầu thang, đẩy cửa phòng ra.
"Em đã về rồi!" Cô ấy vô thức hạ âm lượng xuống, bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt, chồng và con cô ấy đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn, người lớn chống cằm, người nhỏ khoanh tay, đung đưa hai chân, muốn bao nhiêu tự tại thì có bấy nhiêu tự tại.
Trương Chiêu Đệ ho nhẹ, lặp lại một lần nữa, Tô Ái Quốc đang bị giết đến đầu đổ đầy mồ hôi giương mắt lên thấy cô ấy, giống như con dê con lạc đàn tìm thấy người dẫn đường, ánh mắt nhanh chóng tỏa sáng, anh đưa tay làm loạn bàn cờ lên, bàn cờ mới đây thôi còn giương cung bạt kiếm giờ đã thành mớ hỗn độn. Đã vậy, kẻ đầu têu còn dương dương đắc ý nói với con gái: “Mẹ con về rồi, đừng chơi nữa."
Tô Dĩ Mạt liếc nhìn ba mình, người sắp ba mươi tuổi rồi, còn dùng chiêu này với cô.
Cô nghiêng đầu sang nở nụ cười ngọt ngào với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!"
Trương Chiêu Đệ tiện tay đặt túi đồ lên trên ghế, cúi đầu nhìn bàn cờ, lúc thì nhìn chỗ này, lúc lại nhìn chỗ kia, không xác định hỏi: “Hai người vừa đánh cờ đấy à?"
Con gái vừa lên lớp cuối cấp, đến chữ còn chưa biết hết, sao có thể chơi được.
Tô Ái Quốc dạy con gái chơi cờ cả một ngày, chỉ chờ vợ trở về chia sẻ tin tức tốt này. Nghe thấy cô ấy chủ động hỏi, anh ấy lập tức mở hộp lời nói ra, Tô Dĩ Mạt khẽ ngáp, cướp hỏi trước: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ kiếm được bao nhiêu tiền?"
Tô Ái Quốc ném cho vợ ánh mắt "Chờ lát nữa rồi nói", Trương Chiêu Đệ mới kìm nén sự căng thẳng trong lòng mình, nói với con gái: “Hai người cùng đếm đi, em đi tắm trước đây."
Tô Ái Quốc và Tô Dĩ Mạt cùng ngồi đếm tiền.
Chờ Trương Chiêu Đệ tắm xong trở lại, hai người đã đếm xong.
"Tổng cộng một trăm mười ba đồng." Tô Ái Quốc càng nghĩ càng thấy vui: “ Buôn bán thực sự kiếm được tiền."
Trương Chiêu Đệ gật đầu: “Đúng vậy. Tuần tới em sẽ tới khu Nam Sơn. Bên kia chỉ thành lập muộn hơn khu La Hồ một năm, phát triển rất tốt, nên chắc cũng sẽ có nhiều người giàu có."
Nhưng cô gặp qua là không quên được cũng không phải là do trời sinh. Công việc đầu tiên cô làm ở đời trước là nhân viên kinh doanh bất động sản, ngày ngày phải học rất nhiều kiến thức, cô không thể nào nhớ nổi. Sau này cô tham gia lớp dạy kèm phương pháp ghi nhớ, học được kỹ xảo, sau này ứng dụng thành thạo vào trong cuộc sống, cũng nhớ đồ càng ngày càng dễ dàng, không khác gì là gặp qua không thể nào quên được.
Tô Ái Quốc vui thấy mức cười tươi như hoa: “Không hiểu cũng không sao. Sau này con sẽ hiểu."
Anh ấy tiện tay ném quyển sách vào trên ghế salon, sau đó dạy con gái quy tắc chơi cờ tướng, con gái anh ấy quả nhiêu là thiên tài, anh chỉ nói có một lần, con gái đã ghi nhớ toàn bộ.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vừa lên, Trương Chiêu Đệ cõng túi hành lý đi dưới ánh đèn đường mờ ảo. Bước xuống khỏi trạm xe, cô ấy đã nhìn thấy vầng sáng tản ra từ khu chung cư. Chính giữa tầng ba là nhà cô ấy, ánh đèn nhu hòa như sưởi ấm trái tim cô ấy, làm tăng nhiệt độ trong lòng cô.
Cô ấy cong khóe môi cười, rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã trở về khu nhà ở gia đình, chào hỏi láng giềng mình tình cờ gặp trên đường, sau đó leo lên cầu thang, đẩy cửa phòng ra.
"Em đã về rồi!" Cô ấy vô thức hạ âm lượng xuống, bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt, chồng và con cô ấy đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn, người lớn chống cằm, người nhỏ khoanh tay, đung đưa hai chân, muốn bao nhiêu tự tại thì có bấy nhiêu tự tại.
Trương Chiêu Đệ ho nhẹ, lặp lại một lần nữa, Tô Ái Quốc đang bị giết đến đầu đổ đầy mồ hôi giương mắt lên thấy cô ấy, giống như con dê con lạc đàn tìm thấy người dẫn đường, ánh mắt nhanh chóng tỏa sáng, anh đưa tay làm loạn bàn cờ lên, bàn cờ mới đây thôi còn giương cung bạt kiếm giờ đã thành mớ hỗn độn. Đã vậy, kẻ đầu têu còn dương dương đắc ý nói với con gái: “Mẹ con về rồi, đừng chơi nữa."
Tô Dĩ Mạt liếc nhìn ba mình, người sắp ba mươi tuổi rồi, còn dùng chiêu này với cô.
Cô nghiêng đầu sang nở nụ cười ngọt ngào với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!"
Trương Chiêu Đệ tiện tay đặt túi đồ lên trên ghế, cúi đầu nhìn bàn cờ, lúc thì nhìn chỗ này, lúc lại nhìn chỗ kia, không xác định hỏi: “Hai người vừa đánh cờ đấy à?"
Con gái vừa lên lớp cuối cấp, đến chữ còn chưa biết hết, sao có thể chơi được.
Tô Ái Quốc dạy con gái chơi cờ cả một ngày, chỉ chờ vợ trở về chia sẻ tin tức tốt này. Nghe thấy cô ấy chủ động hỏi, anh ấy lập tức mở hộp lời nói ra, Tô Dĩ Mạt khẽ ngáp, cướp hỏi trước: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ kiếm được bao nhiêu tiền?"
Tô Ái Quốc ném cho vợ ánh mắt "Chờ lát nữa rồi nói", Trương Chiêu Đệ mới kìm nén sự căng thẳng trong lòng mình, nói với con gái: “Hai người cùng đếm đi, em đi tắm trước đây."
Tô Ái Quốc và Tô Dĩ Mạt cùng ngồi đếm tiền.
Chờ Trương Chiêu Đệ tắm xong trở lại, hai người đã đếm xong.
"Tổng cộng một trăm mười ba đồng." Tô Ái Quốc càng nghĩ càng thấy vui: “ Buôn bán thực sự kiếm được tiền."
Trương Chiêu Đệ gật đầu: “Đúng vậy. Tuần tới em sẽ tới khu Nam Sơn. Bên kia chỉ thành lập muộn hơn khu La Hồ một năm, phát triển rất tốt, nên chắc cũng sẽ có nhiều người giàu có."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook