Lúc trước hỏi gì anh ấy cũng nói là không biết, không thể đưa ra số liệu thực tế, giờ lại giải thích Tô Dĩ Mạt buôn bán rất tốt, thành ra Trương Chiêu Đệ nghĩ anh ấy đang tự biện giải cho mình, hai người cãi nhau to đến mức kinh động hàng xóm láng giềng xung quanh.

Bình thường Tô Ái Quốc rất quan tâm đến thể diện, nhưng anh ấy đã sớm bị đồng nghiệp truyền ra cái danh " Vợ quản nghiêm", trong lòng bị đè nén cả bụng lửa giận, bây giờ lại bị rất nhiều đồng nghiệp nam nhìn thấy mình bị vợ mắng đến không nói được lời nào, nên mới uy hiếp cô ấy "Còn ầm ĩ nữa là anh sẽ đánh em", anh ấy vốn chỉ hù dọa cô ấy, tìm về chút mặt mũi cho mình, chứ không định đánh thật, nhưng Trương Chiêu Đệ lại không biết.

Cô ấy cứ nghĩ chồng học thói xấu của người ta, thầm nghĩ mình không thể thua anh được, nếu lần này bị anh đánh, chắc chắn sẽ có rất nhiều lần sau. Vì vậy, cô ấy đánh phủ đầu trước, đưa tay cào chồng mình. Trương Chiêu Đệ làm đồng từ nhỏ, làm việc trong nhà ăn cũng thường xuyên bê chậu rau lớn, nên khỏe hơn Tô Ái Quốc. Cô ấy lao tới cào, lập tức cào rách mặt Tô Ái Quốc.

Tô Dĩ Mạt làm chuyện xấu có hơi lúng túng, cô chỉ muốn để mẹ phát hiện ra tiền, không ngờ lại gây ra vở kịch gia đình. Nhìn thấy ba thảm thế này, lương tâm cô cũng hơi đau, cô căng da đầu gật đầu: “Là con. Nhưng chuyện ba bị đánh không liên quan gì đến con cả."

Tô Ái Quốc trở tay đóng cửa lại, buông cổ áo của con gái ra, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, đau đến nhe răng toét miệng.

Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, oán trách ba nói chuyện không lựa lời: “Ba cũng thật là, chẳng lẽ ba lại không hiểu rõ tính của mẹ, mẹ gặp người mạnh thì mạnh, chuyện gì cũng coi là thật. Sao ba còn hù dọa mẹ."



Hai vợ chồng chung chăn gối bảy tám năm, nếu còn không hiểu tính cách của người bên gối mình, thì sao làm chồng được? Dù sao cũng không phải là lỗi của cô. Tuyệt đối không phải! Tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt đầy vết cào của ba, cô vẫn rất chột dạ. Ảo giác, nhất định là ảo giác

Tô Ái Quốc cũng đang hối hận, sớm biết vậy anh đã ngoan ngoãn nhận sai rồi, chờ con gái trở lại, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng hay sao? Đều tại mấy người kia xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, cố thêm dầu vào lửa cho anh, nên anh mới lỡ miệng nói ra những lời đó.

Tô Ái Quốc ôm mặt nhe răng toét miệng, đau quá, vợ ra tay tàn nhẫn thật đấy. Sao số anh ấy khổ vậy chứ, khi không lại cưới một con cọp cái về nhà. Liếc nhìn con gái, còn sinh ra một đứa con gái chỉ giỏi hố ba.

Cảm nhận được ánh mắt u oán của ba quét tới, Tô Dĩ Mạt như cảm thấy mình là tiểu ác ma trong mắt ba mình, cô nhếch môi cười trừ, làm nũng nói: "Ba ơi, tuy bây giờ ba phải chịu khổ, nhưng cuộc sống an nhàn của ba sắp tới rồi."

Tô Ái Quốc không nghĩ mình có thể có ngày tốt gì, anh ấy hy sinh mấy ngày nghỉ của mình đưa con gái đi khắp nơi bày sạp bán hàng, đã không được lợi gì, bây giờ còn thành cái hình dạng này. Vợ nói đúng, trẻ con kiếm tiền làm gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, con gái chịu ngồi yên đã là hồi báo tốt nhất với anh ấy rồi. Anh ấy ra vẻ "Con đừng nghĩ đến chuyện hố ba nữa", tựa hồ cảm thấy không an toàn, anh ấy nhích người sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào con gái: "Con ngoan ngoãn ở nhà đi, không cần làm gì cả. Chỉ cần vậy ba đã coi như cám ơn trời đất rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương