Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 27: Thôn Phá Dỡ 2
Tô Ái Quốc lắc đầu: “Không. Con bé ngồi ở trên tảng đá, chỉ còn lại mấy quả cuối mới rao bán, không mệt lắm đâu."
Trương Chiêu Đệ nghĩ đến sự thông minh của con gái lần trước lúc đi bán hàng với mình, chưa nói đến chuyện khác, con gái thật sự biết bán hàng. Cô ấy cười nói: “Em cũng muốn xem xem con bé có thể kiên trì được bao lâu."
Cô ấy lại chẳng hiểu quá rõ về con gái mình, ba ngày đánh cá thì đến hai ngày phơi lưới. Muốn làm gì thì làm cái đó, làm chuyện gì cũng không kiên trì.
Sáng sớm hôm sau, hơn bảy giờ, Tô Ái Quốc đạp xe đưa con gái đi đến chợ đầu mối nhập bổ sung hàng, ngoài mua giá đỡ và que cầm, cô còn mua thêm đèn ed, bóng đủ kiểu dáng và ít xốp nhỏ và bột kim tuyến.
Tô Ái Quốc kinh ngạc hỏi: “Con mua những thứ này có ích gì?"
Tô Dĩ Mạt giải thích: “Hạt xốp nhỏ và bột kim tuyến này có thể cho vào trong quả bóng, đến buổi tối chiếu vào nhìn sẽ rất đẹp."
Tô Ái Quốc không biết gì về chuyện làm ăn, nhưng anh ấy nghĩ nếu con gái cho thêm nhiều đồ vào, chi phí tăng thêm một chút, giá bán cũng sẽ cao lên, như vậy còn có thể bán được không?
Chỉ là nhìn dáng vẻ đầy tự tin của con gái, anh ấy cũng không tiện nói gì khiến con gái mất hứng.
Về đến nhà, Tô Dĩ Mạt nhờ ba bơm bóng giúp, cô phụ trách vặn bóng.
Lần này cô không chỉ vặn hình anh em hồ lô, còn vặn hình chùm nho, cách vặn bóng hình chùm nho khá đơn giản, chỉ cần dùng hai quả bóng dài là có thể vặn được một chùm, chi phí thấp, người không mua nổi bóng đắt tiền, có thể mua quả nhỏ, kiếm một hào cũng là kiếm.
Bàn tay của Tô Ái Quốc khá to, không thể học cách vặn bóng thành hình anh em hồ lô ngay được, nhưng nhìn con gái vặn chùm nho, anh ấy học theo, cũng học được rất nhanh.
Hai ba con bận rộn đến tận trưa, ăn cơm trưa ở nhà, lại nghỉ trưa một tiếng, rồi mang theo bóng ra khu buôn bán.
Lúc tới nơi, Tô Dĩ Mạt nhìn thấy chú mua bóng của cô ngày hôm qua đang cầm bóng hồ lô, ngồi ở đúng vị trí cô ngồi ngày hôm qua.
Đối phương không phát động cuộc chiến về giá, cũng bán một đồng.
Tô Dĩ Mạt không nói gì cả, đứng ở đầu đường. Tô Ái Quốc lo con gái cầm bóng lâu bị mỏi tay, anh ấy không xem người ta đánh cờ tướng nữa, mà cùng ngồi bán bóng bay với con gái.
Bóng hồ lô mới xuất hiện ngày hôm qua, hôm nay vẫn được chào đón như cũ, nhưng không phải ai cũng chịu bỏ tiền ra mua quả bóng đắt đến vậy.
Có một số phụ huynh không nỡ nhìn con cháu mình khóc, sẽ lấy lui làm tiến mua bóng chùm nho với giá một hào.
Bóng chùm nho được vặn từ bóng màu tím và màu xanh lá cây, hình dáng giống y như thật, được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, giá cũng rẻ. Tô Dĩ Mạt vặn hơn năm mươi quả, chưa đầy một tiếng đã bán hết.
Bóng hồ lô bán chậm hơn so với hôm qua, hơn nữa hôm nay lại gặp phải đối thủ cạnh tranh, đến tận buổi tối, lúc ánh đèn nê ông sáng lên, quả bóng lại có vẻ đẹp lãng mạn, bột kim tuyến trong quả bóng lắc lư theo chuyển động của quả bóng, ba mươi quả bóng hồ lô bán hết sạch.
Trên đường trở về, Tô Dĩ Mạt hỏi ba: “Ba ơi, ngoài khu phố buôn bán ra, còn có nơi nào đông người qua lại không ạ?"
Tô Ái Quốc thật sự nghĩ ra một nơi, nghe con gái hỏi vậy, anh tò mò hỏi: “Ngày mai con phải đi học rồi mà, vẫn muốn đi bán bóng bay à?"
Tô Dĩ Mạt lắc đầu: “Không phải. Bên này có đối thủ cạnh tranh, sẽ thu hút một lượng khách hàng đi, hơn nữa người ta bán toàn thời gian, có lẽ sẽ đi bán cả tuần. Không có nhiều người giàu sẵn sàng chi tiền mua quả bóng bay này, thị trường sẽ sớm bão hòa, nên con muốn thay đổi chỗ bán."
Trương Chiêu Đệ nghĩ đến sự thông minh của con gái lần trước lúc đi bán hàng với mình, chưa nói đến chuyện khác, con gái thật sự biết bán hàng. Cô ấy cười nói: “Em cũng muốn xem xem con bé có thể kiên trì được bao lâu."
Cô ấy lại chẳng hiểu quá rõ về con gái mình, ba ngày đánh cá thì đến hai ngày phơi lưới. Muốn làm gì thì làm cái đó, làm chuyện gì cũng không kiên trì.
Sáng sớm hôm sau, hơn bảy giờ, Tô Ái Quốc đạp xe đưa con gái đi đến chợ đầu mối nhập bổ sung hàng, ngoài mua giá đỡ và que cầm, cô còn mua thêm đèn ed, bóng đủ kiểu dáng và ít xốp nhỏ và bột kim tuyến.
Tô Ái Quốc kinh ngạc hỏi: “Con mua những thứ này có ích gì?"
Tô Dĩ Mạt giải thích: “Hạt xốp nhỏ và bột kim tuyến này có thể cho vào trong quả bóng, đến buổi tối chiếu vào nhìn sẽ rất đẹp."
Tô Ái Quốc không biết gì về chuyện làm ăn, nhưng anh ấy nghĩ nếu con gái cho thêm nhiều đồ vào, chi phí tăng thêm một chút, giá bán cũng sẽ cao lên, như vậy còn có thể bán được không?
Chỉ là nhìn dáng vẻ đầy tự tin của con gái, anh ấy cũng không tiện nói gì khiến con gái mất hứng.
Về đến nhà, Tô Dĩ Mạt nhờ ba bơm bóng giúp, cô phụ trách vặn bóng.
Lần này cô không chỉ vặn hình anh em hồ lô, còn vặn hình chùm nho, cách vặn bóng hình chùm nho khá đơn giản, chỉ cần dùng hai quả bóng dài là có thể vặn được một chùm, chi phí thấp, người không mua nổi bóng đắt tiền, có thể mua quả nhỏ, kiếm một hào cũng là kiếm.
Bàn tay của Tô Ái Quốc khá to, không thể học cách vặn bóng thành hình anh em hồ lô ngay được, nhưng nhìn con gái vặn chùm nho, anh ấy học theo, cũng học được rất nhanh.
Hai ba con bận rộn đến tận trưa, ăn cơm trưa ở nhà, lại nghỉ trưa một tiếng, rồi mang theo bóng ra khu buôn bán.
Lúc tới nơi, Tô Dĩ Mạt nhìn thấy chú mua bóng của cô ngày hôm qua đang cầm bóng hồ lô, ngồi ở đúng vị trí cô ngồi ngày hôm qua.
Đối phương không phát động cuộc chiến về giá, cũng bán một đồng.
Tô Dĩ Mạt không nói gì cả, đứng ở đầu đường. Tô Ái Quốc lo con gái cầm bóng lâu bị mỏi tay, anh ấy không xem người ta đánh cờ tướng nữa, mà cùng ngồi bán bóng bay với con gái.
Bóng hồ lô mới xuất hiện ngày hôm qua, hôm nay vẫn được chào đón như cũ, nhưng không phải ai cũng chịu bỏ tiền ra mua quả bóng đắt đến vậy.
Có một số phụ huynh không nỡ nhìn con cháu mình khóc, sẽ lấy lui làm tiến mua bóng chùm nho với giá một hào.
Bóng chùm nho được vặn từ bóng màu tím và màu xanh lá cây, hình dáng giống y như thật, được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, giá cũng rẻ. Tô Dĩ Mạt vặn hơn năm mươi quả, chưa đầy một tiếng đã bán hết.
Bóng hồ lô bán chậm hơn so với hôm qua, hơn nữa hôm nay lại gặp phải đối thủ cạnh tranh, đến tận buổi tối, lúc ánh đèn nê ông sáng lên, quả bóng lại có vẻ đẹp lãng mạn, bột kim tuyến trong quả bóng lắc lư theo chuyển động của quả bóng, ba mươi quả bóng hồ lô bán hết sạch.
Trên đường trở về, Tô Dĩ Mạt hỏi ba: “Ba ơi, ngoài khu phố buôn bán ra, còn có nơi nào đông người qua lại không ạ?"
Tô Ái Quốc thật sự nghĩ ra một nơi, nghe con gái hỏi vậy, anh tò mò hỏi: “Ngày mai con phải đi học rồi mà, vẫn muốn đi bán bóng bay à?"
Tô Dĩ Mạt lắc đầu: “Không phải. Bên này có đối thủ cạnh tranh, sẽ thu hút một lượng khách hàng đi, hơn nữa người ta bán toàn thời gian, có lẽ sẽ đi bán cả tuần. Không có nhiều người giàu sẵn sàng chi tiền mua quả bóng bay này, thị trường sẽ sớm bão hòa, nên con muốn thay đổi chỗ bán."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook