Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 20: Bóng Bay 4
Vì vậy cứ ăn cơm tối xong, Tô Ái Quốc lại đi xuống chơi mấy ván cờ với người ta.
Tô Dĩ Mạt tự tin nói: “Không sao ạ. Buổi chiều không có chương trình gì hay, cháu có thể nhờ ba đưa cháu ra phố buôn bán bán bóng bay."
Trương Ngữ cũng không tiện nói gì thêm.
Lúc Tô Dĩ Mạt về đến nhà, Trương Chiêu Đệ thấy con gái mua một đống bóng bay trở về, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Con tiêu hết sạch tiền rồi?"
Chẳng trách không chịu nói cho cô ấy biết trước. Ai có thể đồng ý chuyện này chứ.
Nhưng Tô Dĩ Mạt hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của mẹ, cô gật đầu nói: “Vâng ạ. Mẹ ơi, mẹ nói đúng, bán quần áo cũ quả là không kiếm được bao nhiêu tiền. Vì vậy con quyết định tích tiểu thành đại, bán bóng bay."
Trương Chiêu Đệ tái nhợt mặt đi, chỉ cảm thấy có lồng khí nghẹn lại trong lồng ngực của mình, sao đứa bé này dám tiêu nhiều tiền đến vậy?
Cô ấy ôm lấy lồng ngực, lẩm bẩm nói với mình "Con ruột, không thể đánh", nhưng vẫn cực kỳ tức giận, cô ấy chỉ thẳng tay vào con gái, ngón tay không ngừng run rẩy: “Con… đứa nhỏ này, sao dám tự quyết định chuyện lớn đến vậy?"
Tô Dĩ Mạt mím chặt môi thành một đường thẳng, rụt người lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy đáng thương: “Mẹ ơi, con chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn thôi."
Nhìn cô muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, Trương Chiêu Đệ ôm cả bụng lửa giận mà không có chỗ trút, quay sang quát chồng làm ra vẻ không liên quan gì đến mình: “Anh quản đi!"
Tô Ái Quốc lập tức dời mắt khỏi bàn cờ tướng, gật đầu lia lịa nói: “Được được được, anh quản anh quản."
Trương Chiêu Đệ hậm hực bê chậu ra ngoài.
Tô Ái Quốc vẫy tay gọi con gái tới.
Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động nói: “Ba ơi, dù sao cũng không thể trả đống bóng kia lại được, ba đi bán cùng con đi."
Những lời khiển trách bị nghẹn ở cổ họng, Tô Ái Quốc trố mắt nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình: “ Cái đó… Tiểu Mạt à, nhà chúng ta không thiếu tiền, tại sao con cứ khăng khăng muốn kiếm tiền, con vẫn đang là học sinh, việc của con là học tập, kiếm tiền không phải trách nhiệm của con."
Tô Dĩ Mạt mím môi, trực tiếp sử dụng đòn sát thủ: “Ba ơi! Có người đánh cờ tướng ở ngoài phố buôn bán. Ba có thể ngồi bên cạnh xem người ta đánh cờ tướng, một mình con bán bóng bay cũng được."
Sao Tô Ái Quốc không nhìn ra mưu đồ đen tối của con gái, anh ấy không những không bị mắc lừa, còn cười nhạo nói: “Đánh cờ tướng có gì mới mẻ chứ. Ba có thể chơi với chú Lưu và chú Trịnh."
"Bọn họ đánh không chuyên nghiệp. Mấy ông đánh ở ngoài phố buôn bán đều là cao thủ cờ tướng cả." Tô Dĩ Mạt chăm chú nhìn anh ấy, nói: “Lần nào ba đánh cờ với chú Lưu và chú Trịnh cũng thua, bọn họ âm thầm gọi ba là kẻ chơi cờ dở sau lưng ba, ba không muốn hãnh diện một lần à?"
Tô Ái Quốc nghẹn đến đỏ bừng cả mặt lên, cảm thấy lúng túng khi mất mặt trước con gái. Anh ấy trầm ngâm suy nghĩ, xấu hổ động lòng: “Vậy cũng được. Nhưng con không được chạy lung tung, chỉ bán ở trong phố buôn bán thôi, có chuyện gì nhớ gọi ba."
"Ba yên tâm, con không chạy lung tung đâu." Tô Dĩ Mạt móc từ trong túi ra một chiếc còi, đây là chiếc còi cô tìm được lúc dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy nó rất hữu dụng nên giữ lại, cô thổi mấy cái: “Nghe thấy con thổi cái này, ba cứ tới tìm con là được."
Tô Ái Quốc thấy con gái đã tính toán xong: “Được rồi. Ba sẽ nói với mẹ con."
Tô Ái Quốc đi tìm vợ bàn bạc.
Tô Dĩ Mạt tự tin nói: “Không sao ạ. Buổi chiều không có chương trình gì hay, cháu có thể nhờ ba đưa cháu ra phố buôn bán bán bóng bay."
Trương Ngữ cũng không tiện nói gì thêm.
Lúc Tô Dĩ Mạt về đến nhà, Trương Chiêu Đệ thấy con gái mua một đống bóng bay trở về, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Con tiêu hết sạch tiền rồi?"
Chẳng trách không chịu nói cho cô ấy biết trước. Ai có thể đồng ý chuyện này chứ.
Nhưng Tô Dĩ Mạt hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của mẹ, cô gật đầu nói: “Vâng ạ. Mẹ ơi, mẹ nói đúng, bán quần áo cũ quả là không kiếm được bao nhiêu tiền. Vì vậy con quyết định tích tiểu thành đại, bán bóng bay."
Trương Chiêu Đệ tái nhợt mặt đi, chỉ cảm thấy có lồng khí nghẹn lại trong lồng ngực của mình, sao đứa bé này dám tiêu nhiều tiền đến vậy?
Cô ấy ôm lấy lồng ngực, lẩm bẩm nói với mình "Con ruột, không thể đánh", nhưng vẫn cực kỳ tức giận, cô ấy chỉ thẳng tay vào con gái, ngón tay không ngừng run rẩy: “Con… đứa nhỏ này, sao dám tự quyết định chuyện lớn đến vậy?"
Tô Dĩ Mạt mím chặt môi thành một đường thẳng, rụt người lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy đáng thương: “Mẹ ơi, con chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn thôi."
Nhìn cô muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, Trương Chiêu Đệ ôm cả bụng lửa giận mà không có chỗ trút, quay sang quát chồng làm ra vẻ không liên quan gì đến mình: “Anh quản đi!"
Tô Ái Quốc lập tức dời mắt khỏi bàn cờ tướng, gật đầu lia lịa nói: “Được được được, anh quản anh quản."
Trương Chiêu Đệ hậm hực bê chậu ra ngoài.
Tô Ái Quốc vẫy tay gọi con gái tới.
Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động nói: “Ba ơi, dù sao cũng không thể trả đống bóng kia lại được, ba đi bán cùng con đi."
Những lời khiển trách bị nghẹn ở cổ họng, Tô Ái Quốc trố mắt nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình: “ Cái đó… Tiểu Mạt à, nhà chúng ta không thiếu tiền, tại sao con cứ khăng khăng muốn kiếm tiền, con vẫn đang là học sinh, việc của con là học tập, kiếm tiền không phải trách nhiệm của con."
Tô Dĩ Mạt mím môi, trực tiếp sử dụng đòn sát thủ: “Ba ơi! Có người đánh cờ tướng ở ngoài phố buôn bán. Ba có thể ngồi bên cạnh xem người ta đánh cờ tướng, một mình con bán bóng bay cũng được."
Sao Tô Ái Quốc không nhìn ra mưu đồ đen tối của con gái, anh ấy không những không bị mắc lừa, còn cười nhạo nói: “Đánh cờ tướng có gì mới mẻ chứ. Ba có thể chơi với chú Lưu và chú Trịnh."
"Bọn họ đánh không chuyên nghiệp. Mấy ông đánh ở ngoài phố buôn bán đều là cao thủ cờ tướng cả." Tô Dĩ Mạt chăm chú nhìn anh ấy, nói: “Lần nào ba đánh cờ với chú Lưu và chú Trịnh cũng thua, bọn họ âm thầm gọi ba là kẻ chơi cờ dở sau lưng ba, ba không muốn hãnh diện một lần à?"
Tô Ái Quốc nghẹn đến đỏ bừng cả mặt lên, cảm thấy lúng túng khi mất mặt trước con gái. Anh ấy trầm ngâm suy nghĩ, xấu hổ động lòng: “Vậy cũng được. Nhưng con không được chạy lung tung, chỉ bán ở trong phố buôn bán thôi, có chuyện gì nhớ gọi ba."
"Ba yên tâm, con không chạy lung tung đâu." Tô Dĩ Mạt móc từ trong túi ra một chiếc còi, đây là chiếc còi cô tìm được lúc dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy nó rất hữu dụng nên giữ lại, cô thổi mấy cái: “Nghe thấy con thổi cái này, ba cứ tới tìm con là được."
Tô Ái Quốc thấy con gái đã tính toán xong: “Được rồi. Ba sẽ nói với mẹ con."
Tô Ái Quốc đi tìm vợ bàn bạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook