Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
Chương 11: Dọn Sạch 3

Ông cụ thu mua phế liệu đạp chiếc xe ba bánh tới, cười hỏi: “Nhà cháu muốn bán phế liệu à."

" Vâng ạ!" Tô Dĩ Mạt nghiêm mặt nhỏ lại, cố gắng khiến giọng nói của mình không quá trẻ con: “Nhà cháu có rất nhiều quần áo cũ, đều là quần áo cháu mặc hồi nhỏ, ông có mua không ạ."

Ông cụ gật đầu nói: “Có mua."

"Bao nhiêu tiền một cân ạ." Tô Dĩ Mạt hỏi giá theo thói quen.

"Một xu một cân." Ông cụ cũng không tiện nói chuyện buôn bán với trẻ con, sợ sau đó người lớn lại tìm ông ấy gây rắc rối. Vì vậy, ông ấy hỏi: “Nhà cháu có người lớn ở nhà không?"

Tô Dĩ Mạt gật đầu: “Có ạ! Mẹ cháu ở nhà."

Ông cụ thở phào nhẹ nhõm, đi theo Tô Dĩ Mạt tới khu nhà ở gia đình.

Ông cụ xách theo một chiếc cân đi đến nhà họ Tô theo Tô Dĩ Mạt, Trương Chiêu Đệ đang dọn dẹp nhà cửa, thấy con gái dẫn theo một ông cụ lạ mặt về nhà, cô ấy sửng sốt trong chốc lát, sau đó cũng hiểu được ý của con gái.

Hôm qua đứa nhỏ này vừa quyết định muốn bán quần áo cũ, hôm nay đã tìm người về, tốc độ khá nhanh.

Cô ấy đi tới hỏi giá, biết giá thu mua quần áo quá rẻ, cô ấy âm thầm cau mày. Nhưng nghĩ đến túi quần áo kia khá bẩn, cô ấy cũng không ngăn cản.

Ông cụ nhìn mấy túi đồ xếp ở cửa, cứ nghĩ là bọn họ muốn bán hết, đi tới định dùng sợi dây buộc chung mấy túi lại với nhau để cân.

Tô Dĩ Mạt chỉ vào túi nylon lớn phía dưới cùng kia: “Cái túi này là bán phế liệu ạ, mấy túi quần áo kia đều là đồ sạch, cháu không bán."



Ông cụ cũng không nói gì, xách túi nylon lớn nhất kia lên cân.

Trên thực tế, quần áo trong túi này không hoàn toàn là của Tô Dĩ Mạt, hầu hết là của Trương Chiêu Đệ và Tô Ái Quốc. Lúc thu dọn sắp xếp lại đồ, Tô Dĩ Mạt mới phát hiện ra, quần áo của cô nhiều hơn nhiều so với của ba mẹ cộng lại. Hơn nữa, đa số quần áo của cô đều còn rất mới, nhưng ba mẹ mặc quần áo tới khi ố vàng, bạc màu mới chịu vứt đi. Mang số quần áo này đi bán lại chắc chắn sẽ không có ai mua, chỉ có thể bán phế liệu.

Túi quần áo này rất nặng, chiếc túi lớn này nặng khoảng132 cân.

Tô Dĩ Mạt nhận được một đồng ba hào hai xu. Lúc này, một xu có thể mua được một que kem. Kho bạc của cô có thêm một khoản, theo đó cô cũng không đè nén được nụ cười trên môi.

Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, nếu mình liều lĩnh khuyên ba mẹ xuống biển, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu. Bọn họ thích cuộc sống yên ổn, chứ buôn bán cần phải đầu tư, cũng đồng nghĩa với mạo hiểm.

Cách tốt nhất và trực quan nhất để thuyết phục ba mẹ kinh doanh là cô làm mẫu cho bọn họ trước, nhưng cô không có vốn, nên bán quần áo cũ là khởi đầu tốt.

Trương Chiêu Đệ thấy biểu cảm mê tiền của con gái nhỏ đặc biệt đáng yêu. Cô ấy không khỏi xoa xoa đầu con gái, tò mò hỏi: “Còn mấy túi nữa đấy, con đi mang đi đâu bán."

Tô Dĩ Mạt tìm kiếm trong đầu, phạm vi hoạt động của nguyên thân rất nhỏ, phần lớn là ở nhà trẻ, khu nhà ở gia đình, nhà ăn và con sông phía sau xưởng. Thực sự không có nơi nào thích hợp.

Cô đánh chủ ý lên trên người mẹ, khiêm tốn hỏi đối phương: “Mẹ ơi, quanh đây có chỗ nào bán đồ trẻ em không?"

Trương Chiêu Đệ sửng sốt hỏi: “Con muốn bày sạp ở cửa hàng bán đồ trẻ em, con không sợ bị người ta đuổi đi à?"

Tô Dĩ Mạt lắc đầu nói: “Đồ con bán là quần áo cũ, trong cửa hàng bán đồ mới, người mua không giống nhau. Không chừng những người không mua nổi quần áo trong cửa hàng, sẽ bỏ tiền ra mua quần áo cũ của con."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương