Tống Ly bối rối, cô chỉ biết hình như mình đang ở thập niên 80, cô gái thắt bím tóc hai bên nhỏ bé kia chính là bà mẹ mười mấy tuổi của cô.
Chính mình được chị mẹ này thuê với giá hai đồng đóng giả là phụ huynh.
Cô còn đang mặc bộ quần áo như buổi phát sóng trực tiếp hôm kia , toàn thân giống như kim cương anh vũ màu sắc rực rỡ, áo khoác nhung, chân đi giày cao gót, tóc màu nâu cuộn sóng lười biếng rũ ngang vai, trang điểm đậm, mắt hẹp dài khí chất thư thái mười phần.
So với giáo viên và học sinh ăn mặc giản dị trong căn phòng, Tống Ly trông vô cùng lạc lõng.
Thấy cô thật lâu không lên tiếng, cô giáo Trương thở dài, kéo cậu bé đến bên cạnh mình, xắn tay áo lên, "Cô nhìn xem, Thục Mân cắn cánh tay của Thiết Trụ thành bộ dáng gì này ? Gọi phụ huynh cô tới, nhìn xem một cái tiểu cô nương a, tại sao lại xuống tay nặng như vậy? ”Chỗ cẳng tay gần cổ tay của cậu bé có màu đỏ tía, vết máu đã khô, dấu răng sâu và hằn lên như những vết sẹo, lúc ấy hẳn là cái miệng gây ra chết chóc.
Tống Ly liếc nhìn bà mẹ phản nghịch của mình, không khỏi hỏi: "Tại sao mẹ lại cắn người thế này?"Triệu Thục Mân còn bé, lời nói còn trẻ con, hung hăng trừng mắt nhìn người cậu thiếu niên, "Hắn là người nói ra lời đồn đầu tiên hại ta, hắn xứng đáng bị như vậy.
"Cậu nhóc nghe vậy không vui: "Cô Trương, em không có tung tin đồn nhảm.
Em thấy Triệu Thục Mân đi theo đàn anh năm hai, ngay trong con hẻm ở lối vào phía tây.
"Triệu Thục Mân lỗ tai phiếm hồng, không chờ hắn nói xong liền thẹn quá hóa giận nhào qua, "Xú , đồ con nhện hôi hám kia, liên quan gì đến mày? Câm miệng ngay cho tao ! "Cậu bé một bên nói một bên trốn, thẳng đến khi cửa mở ra, liền chạy tới đứng sau cái người nam nhân cao gầy ! Người đàn ông cao lớn, tay đút túi quần, vai rộng và thẳng, áo phông trắng đơn giản , ngoài là chiếc áo khoác graffiti rộng thùng thình, thân quần áo này cho dù phóng tới hiện tại cũng có thể coi là trào lưu mới, huống chi bọn họ đang ở cái niên đại này.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook