Vu Tình kéo chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Diệp, cười nói: "Bà nội có cầm theo tiền, chúng ta có tiền ăn cơm mà.”

Hà Diệp có chút không tin, trong thôn đều nói nhà bọn họ rất nghèo, bà nội cô bé là một người không biết cách sống, tiêu hết sạch tiền trong nhà.

Vu Tình thấy cô nhóc còn đang do dự, trực tiếp ôm lấy Hà Diệp, đi về phía tiệm cơm.

Hà Diệp sợ hãi hô một tiếng, cô bé sợ tới mức lập tức ôm lấy cổ Vu Tình, sau đó tựa đầu vào cổ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười.

Đây là lần đầu tiên bà nội ôm cô bé, thật thoải mái.

Vu Tình không biết cô nhóc đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp đi vào trong tiệm cơm.

"Ông chủ, có bánh bao không?” Vu Tình tìm một vị trí hỏi một tiếng.

Nhân viên phục vụ tiệm cơm không lạnh không nhạt nói: "Có, hôm nay bánh bao thịt hay chay đều có, các người muốn loại nào? Gọi món ở bên này.”

Vu Tình buông Hà Diệp xuống, lập tức đi tới trước quầy, liền nhìn thấy trên quầy đặt một tấm bảng gỗ, bên trên viết món ăn ngày hôm nay.

"Hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay, thêm hai chén cháo gạo, cảm ơn.” Vu Tình hòa khí nói.

Nhân viên phục vụ kia sau khi ghi nhớ, nhanh chóng nói: "Bánh bao thịt hai hào một cái, bánh bao chay một hào năm một cái, cháo một bát năm xu, tổng cộng tám hào.”

Vu Tình lấy tám hào từ trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ.



Người phục vụ chỉ vào trước cửa sổ nói: "Lấy đồ ăn ở bên kia.”

Thời đại này nhân viên làm việc chính là như vậy, không thể so sánh với đời sau, nếu là đời sau, vậy khách hàng chính là Thượng Đế, hiện tại khách hàng không là cái thá gì cả.

Vu Tình cầm bánh bao và cháo gạo trở lại trước bàn.

"Hà Diệp, ăn đi." Vu Tình cầm một cái bánh bao thịt lớn đưa cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhìn cái bánh trắng trắng mềm mềm này không nhịn được nuốt nước miếng, hưng phấn nhận lấy bánh bao cắn một miếng, miệng Hà Diệp nhỏ, một miếng bánh bao thịt cắn xuống, nhân thịt cũng chưa lộ ra ngoài.

Cứ như vậy Hà Diệp ăn với vẻ mặt hài lòng.

"Bà nội, bà cũng ăn đi ạ." Hà Diệp cắn một cái liền đưa bánh bao qua.

Vu Tình lắc đầu, cũng cầm lấy một cái bánh bao thịt: "Bà nội cũng có bánh bao thịt rồi.”

"Là bánh bao nhân thịt sao ạ?" Hà Diệp càng vui vẻ, lại cắn một cái xuống bánh bao thịt, nhân thịt bên trong lập tức lộ ra, cắn một miếng, dầu mỡ lóng lánh, thơm mà không ngấy.

Vu Tình cầm lấy bánh bao thịt cũng cắn một miếng, còn phải nói sao, quả nhiên là đồ ăn do đầu bếp tiệm cơm quốc doanh nấu, cực kỳ ngon.

Cắn một miếng xuống, mùi thịt trong nháy mắt bạo phát, nước tràn ra bốn phía, khiến cho người ta nhớ lâu hương vị này.

"Bà nội, bánh bao thịt ăn ngon thật đó." Hà Diệp ăn từng miếng một, đôi mắt hạnh phúc đều cong lên.

Vu Tình nhìn rất thích, xoa xoa trán cô bé cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, đừng quên ăn cháo gạo.”



Hà Diệp gật gật đầu, nhìn bà nội nhà mình lại gần gũi hơn không ít.

Hai người ở trong tiệm cơm ăn uống mãn nguyện, ông bà cụ Từ và con cháu ở vịnh nhà họ Từ thì lại gấp muốn chết.

"Ông nội, bà nội, mẹ cháu, hu hu hu, mẹ cháu, bà ấy, rốt cuộc khi nào mới trở về chứ!" Từ Tuyết Hoa nằm sấp trên đùi bà cụ Từ khóc nức nở.

Từ Hiếu Minh khuôn mặt buồn bã ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt hối hận.

Ông cụ Từ ngồi xổm trong sân, cau mày, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc tự mình dùng giấy cuộn, thỉnh thoảng hút một ngụm.

Hai người Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt sầu khổ.

Chỉ có Trương Quế Hoa nằm trên giường sờ bụng, trên mặt đều là cuộc sống sau này mình làm chủ, thỉnh thoảng vui vẻ cười ra tiếng.

"Tuyết Hoa ngoan, mẹ cháu nhất định sẽ trở về, mẹ cháu thương cháu như vậy, chắc chắn sẽ luyến tiếc cháu.” Bà cụ Từ vỗ vỗ lưng cháu gái an ủi nói.

Trương Quế Hoa nghe nói như vậy, trong lòng khẽ bĩu môi, bị điên rồi còn trở về làm gì, trở về cũng chỉ thêm phiền phức, còn có con nhóc Hà Diệp kia, một con nhóc phải bù thêm tiền.

Mất đi là tốt, mất đi rồi sẽ tiết kiệm lương thực cho gia đình.

Từ Tuyết Hoa nghẹn lại, nước mắt chảy không ngừng, trong lòng đều là sợ hãi, cô bé vừa mới mất cha, hôm nay mẹ cũng đi rồi.

Bà cụ Từ nhìn rất đau lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương