Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con Ghẻ
-
Chương 12: Sự Đời Khó Đoán
Phóng khoáng thì đúng thật là phóng khoáng.
Nhưng mà… sự đời khó đoán.
Ở cuối năm thứ hai đi du ngoạn, bốn người các nàng bị bão tuyết chặn trong một thôn làng.
Không thể ngờ tới, trên đường đi không gặp phải tai họa từ con người, nhưng mà lại gặp phải thiên tai.
Vào buổi tối ngày thứ hai khi các nàng vừa đặt chân vào trong thôn, một trận tuyết lở đã lấy đi sinh mạng của hai mẹ con nàng.
=
Vốn cho rằng sau khi chết sẽ đi đến âm tào địa phủ, lại không ngờ rằng sau khi mở mắt ra một lần nữa, nàng và con gái đã cùng nhau đi đến một thế giới lạ lẫm.
Nàng lớn hơn hai tuổi, thành một người phụ nữ ba mươi tư tuổi tên là Cát Tuyết vừa lấy chồng lần hai.
Còn con gái nàng thì nhỏ hơn một tuổi, thành cô bé lớp tám - Cát Tường mười lăm tuổi.
May mắn là nàng có ký ức của nguyên thân, không đến nỗi không biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ thời gian đã trôi qua hai tháng, nàng và con gái cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở thế giới này.
Cũng thuận theo tất cả ký ức của Cát Tuyết, biết được vì sao sau khi chết mình lại nhập vào người phụ nữ tên là Cát Tuyết này.
=
Đối với người khác thì có vẻ Cát Tuyết là một bông hoa ngang ngược, nhưng mà dưới cái nhìn của Cát Ánh Tuyết thì Cát Tuyết cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Hơn hai tháng trước, sau khi nguyên thân rơi xuống nước thì khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước, biết con gái mình sẽ bị người ta bắt cóc vào năm mười sáu tuổi.
Nguyên thân ở lì trong nhà, cũng không phải là vì làm đại tiểu thư được rất nhiều người nuông chiều mà là trước đó bởi vì ngoại hình mà có không ít phiền phức, cho nên vì để không đem lại nhiều phiền phức cho người nhà nữa nên đã nhốt mình trong nhà, cả ngày làm bạn với đồ thêu.
Khó có khi ra ngoài thông gió một chút, cũng là phải che mặt tìm chỗ khuất có ít người.
Lại không để ý đến, con gái mười sáu tuổi càng ngày càng đẹp ra, cũng không kém hơn mình bao nhiêu.
Đợi đến khi chị phản ứng kịp thì con gái như hoa như ngọc đã không thấy đâu nữa.
Chuyện này đối với người làm mẹ mà nói đúng là đau đớn như đang sống sờ sờ mà bị lột da vậy.
Thậm chí chị tự thù hận ngoại hình của bản thân mình, sau khi tự tay hủy mặt mình thì đi khắp nơi tìm kiếm con gái như bà điên.
Trong thời gian đó chị từng lục thùng rác, từng uống nước bẩn dưới rãnh, từng ở dưới gầm cầu… chịu đựng khổ cực như thế vài chục năm.
Nhưng mà… sự đời khó đoán.
Ở cuối năm thứ hai đi du ngoạn, bốn người các nàng bị bão tuyết chặn trong một thôn làng.
Không thể ngờ tới, trên đường đi không gặp phải tai họa từ con người, nhưng mà lại gặp phải thiên tai.
Vào buổi tối ngày thứ hai khi các nàng vừa đặt chân vào trong thôn, một trận tuyết lở đã lấy đi sinh mạng của hai mẹ con nàng.
=
Vốn cho rằng sau khi chết sẽ đi đến âm tào địa phủ, lại không ngờ rằng sau khi mở mắt ra một lần nữa, nàng và con gái đã cùng nhau đi đến một thế giới lạ lẫm.
Nàng lớn hơn hai tuổi, thành một người phụ nữ ba mươi tư tuổi tên là Cát Tuyết vừa lấy chồng lần hai.
Còn con gái nàng thì nhỏ hơn một tuổi, thành cô bé lớp tám - Cát Tường mười lăm tuổi.
May mắn là nàng có ký ức của nguyên thân, không đến nỗi không biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ thời gian đã trôi qua hai tháng, nàng và con gái cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở thế giới này.
Cũng thuận theo tất cả ký ức của Cát Tuyết, biết được vì sao sau khi chết mình lại nhập vào người phụ nữ tên là Cát Tuyết này.
=
Đối với người khác thì có vẻ Cát Tuyết là một bông hoa ngang ngược, nhưng mà dưới cái nhìn của Cát Ánh Tuyết thì Cát Tuyết cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Hơn hai tháng trước, sau khi nguyên thân rơi xuống nước thì khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước, biết con gái mình sẽ bị người ta bắt cóc vào năm mười sáu tuổi.
Nguyên thân ở lì trong nhà, cũng không phải là vì làm đại tiểu thư được rất nhiều người nuông chiều mà là trước đó bởi vì ngoại hình mà có không ít phiền phức, cho nên vì để không đem lại nhiều phiền phức cho người nhà nữa nên đã nhốt mình trong nhà, cả ngày làm bạn với đồ thêu.
Khó có khi ra ngoài thông gió một chút, cũng là phải che mặt tìm chỗ khuất có ít người.
Lại không để ý đến, con gái mười sáu tuổi càng ngày càng đẹp ra, cũng không kém hơn mình bao nhiêu.
Đợi đến khi chị phản ứng kịp thì con gái như hoa như ngọc đã không thấy đâu nữa.
Chuyện này đối với người làm mẹ mà nói đúng là đau đớn như đang sống sờ sờ mà bị lột da vậy.
Thậm chí chị tự thù hận ngoại hình của bản thân mình, sau khi tự tay hủy mặt mình thì đi khắp nơi tìm kiếm con gái như bà điên.
Trong thời gian đó chị từng lục thùng rác, từng uống nước bẩn dưới rãnh, từng ở dưới gầm cầu… chịu đựng khổ cực như thế vài chục năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook