Thập Niên 80 Tôi Là Trụ Cột Dẫn Dắt Cả Gia Đình
-
1: Trùng Sinh 1
Ò..ó..o…
Tô Hướng Dương bị tiếng gà kêu đánh thức, vươn vai chậm rãi mở hai mắt, ngáp một cái rồi rời khỏi phòng.
Trong sân, đại tỷ Tô Hướng Uyển đang tết bím tóc cho tiểu muội Tô Hướng Noãn, tay Tô Hướng Noãn còn đang cầm một cái trứng vừa luộc xong, trên miệng vẫn còn dính lòng đỏ trứng.
Mụ mụ Lý Ngọc Mai ngồi trên chiếc ghế đẩu, cúi xuống giặt bộ quần áo bẩn mà bà đã thay 2 ngày trước.
Ba ba Tô Kiến Quốc đang băm thức ăn cho gà và lợn, nhà họ nuôi một con lợn và 5 con gà, đến cuối năm lợn béo sẽ có thể bán lấy tiền.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng Tô Hướng Dương không tự chủ mà dùng giương lên, hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi nàng trùng sinh, nhưng nàng vẫn sẽ thỉnh thoảng cảm thấy cảnh tượng trước mắt hết thảy đều là mộng ảo.
Ngày hôm đó nàng từ nhà khuê mật chuẩn bị trở về, thời điểm tỉnh lại lần nữa, đã trùng sinh đến lúc nàng tám tuổi.
Mụ mụ ba ba đều còn sống khỏe mạnh, tỷ tỷ vẫn chưa lấy chồng, muội muội không bỏ học, thật là tốt.
Tô Hướng Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thời tiết sáng rõ, không khí mới mẻ, ánh nắng tươi sáng, cuộc sống tràn đầy chờ mong.
Tô gia là gia đình duy nhất trong thôn không có nhi tử.
Lý Ngọc Mai chỉ sinh được Tô Hướng Uyển ba tỷ muội các nàng.
Thời điểm sinh Tô Hướng Noãn, bởi vì khó sinh, Lý Ngọc Mai kém chút nữa đã đi gặp Diêm Vương.
Sau này, Tô Kiến Quốc thấy đau lòng, nên nói: "Không sinh thì không sinh, không có nhi tử cũng không sao."
Những người khác trong thôn ai cũng biết Lý Ngọc Mai không sinh được nhi tử, mà lại sinh ra ba tiểu nha đầu.
Tô Kiến Quốc cũng biết họ bàn tán, nhưng ông chẳng những không ghét bỏ Lý Ngọc Mai vì không thể sinh nhi tử, ngược lại lại đối với Lý Ngọc Mai càng ngày càng tốt.
Gương mặt kia, dáng người kia, cùng Lý Ngọc Mai trước đây chẳng có gì là thay đổi.
Nhìn lại bản thân một chút, từ khi sinh nhi tử, càng ngày càng béo, nếp nhăn trên mặt cũng càng ngày càng tăng.
Mỗi ngày vất vả việc trong nhà còn bị chính nam nhân của mình ghét bỏ.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Lý Ngọc Mai, đều âm dương quái khí nói Lý Ngọc Mai không có nhi tử, là gà mái mà không biết đẻ trứng.
Khi Lý Ngọc Mai đang vò quần áo, thì thấy quần Tô Kiến Quốc có một cái lỗ hổng lớn, hẳn là hôm qua thời điểm đi ruộng ngô bị cỏ cây móc vào , bà nghĩ nghĩ, chờ đến khi phơi khô sẽ đem khâu lại cho hắn, ngay lúc này thanh âm của nhi nữ thứ hai từ trong phòng vọng ra.
"Dương Dương dậy rồi, thời điểm mẹ đi xem con, đã không còn phát sốt, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Hôm qua tan học, trên đường về nhà, đột nhiên trời đổ mưa to, Tô Hướng Dương khi về đến nhà, toàn thân đều đã dính ướt, không lâu sau khi ăn xong cơm tối thì phát sốt.
Tô Hướng Dương đi đến bên cạnh Lý Ngọc Mai, đem đầu ngả lên trên vai Lý Ngọc Mai, ôm eo bà, lắc đầu nói: "Con không cảm thấy khó chịu nữa, tốt hơn nhiều rồi!" thấy Tô Hướng Dương đã khỏe Lý Ngọc Mai mới yên tâm, muốn vỗ tay Tô Hướng Dương nhắc nhở nàng nhanh đi ăn, nhưng nhớ ra tay mình còn ướt, nên lại buông xuống nói: "Trong bếp, mẹ làm cho con chút cháo thịt, con đi ăn đi."
Tô Hướng Uyển rất khéo tay, chỉ trong chốc lát liền thắt xong hai cái bím tóc xinh đẹp cho Tô Hướng Noãn, Tô Hướng Noãn rất hài lòng sờ sờ lên hai cái bím tóc, đại tỷ thắt bím tóc chính là đẹp mắt nhất, đẹp như dáng người của tỷ vậy, hắc hắc…
Tô Hướng Dương gật đầu đồng ý, đứng dậy đi vào phòng bếp, thời điểm khi đi qua chỗ Tô Hướng Noãn đang ngắm nghía bím tóc của mình trong gương, Tô Hướng Dương giở trò xấu xa, đem một cái bím tóc kéo xuống.
Bím tóc được kéo tản ra, Tô Hướng Dương co cẳng chạy nhanh về phía phòng bếp.
"Tô Hướng Dương, tỷ đừng chạy, đứng lại cho ta!" Tô Hướng Noãn bị kéo tóc cảm thấy có một chút đau, buông tấm gương xuống, đuổi theo Tô Hướng Dương.
"Đồ đần mới đứng lại!" Tô Hướng Noãn so với Tô Hướng Dương nhỏ hơn 2 tuổi, bởi vì 2 tỷ muội không kém nhau nhiều, nên thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, người trong nhà đều đã quen với việc này, không có ai đi quản bọn họ.
Chờ Tô Hướng Noãn đuổi tới phòng bếp, Tô Hướng Dương đã múc xong cháo dựa vào tường, cười tủm tỉm hỏi: "Tỷ lưu lại cho muội một bát cháo có muốn ăn hay không."
Tô Hướng Noãn ngạo kiều, hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng bếp bưng cháo lên, hít mũi một cái, mùi thơm của đậu hòa quyện với thịt nạc tiến vào khoang mũi, nàng không tự chủ liếʍ liếʍ một chút đầu lưỡi.
"Được rồi, được rồi, xem phân thượng ở tô cháo." Muội cũng không cùng tỷ so đo.
Múc một thìa cho vào miệng.
Ăn Ngon.
"Ngon quá đi!" Tô Hướng Dương nhìn thấy tiểu muội biểu lộ say mê, cười hì hì nói: "Ăn cháo của tỷ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook