Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
-
Chương 181:
Bận rộn công việc nhà nông xong là tới tháng sáu, Tống Nguyệt Minh cảm thấy cô cũng phải nắm chặt, tuyệt đối không nên có con!
Trong đầu nghĩ ngợi nhưng động tác trong tay vẫn không chậm trễ, tối nay bọn họ ăn bánh bao, nhào chút mì cắt thành từng miếng nhỏ có kích cỡ bằng nhau. Sau đó trộn thành bánh tròn mỏng cho vào nồi nấu chín, nhân lúc còn nóng bôi một muỗng mỡ lợn nhỏ lên trên. Mỡ lợn là lớp dầu trên miếng thịt sau khi nấu xong, mỡ lợn mang theo mùi thịt tết, rắc một chút muối. Ba cái bánh bao nấu chín thành một cái, ăn kèm với khoai tây thái sợi lạnh, giá đỗ lạnh, ăn rất ngon.
Làm thêm hai cái, sáng mai Vệ Vân Khai mở cửa đi làm trước cũng có thể hấp nó. Mấy cái bánh bao này chính là một bữa sáng đơn giản.
Tống Nguyệt Minh cần uống thuốc khi đói bụng, cô sẽ uống trước một thời gian ngắn vì tránh ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống. Mùa xuân không chăm sóc kĩ, đến mùa hè lại phải chịu uống thuốc đắng, nói không chừng còn phải gầy.
Trước khi đi ngủ, hai người trò chuyện như mọi ngày. Chủ đề là sau này, những việc họ sẽ làm.
"Thật vất vả mới có điện, anh liền chuyển lên thành phố làm việc. Thật đúng là..."
"Luyến tiếc?"
"Không, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc." Làm việc chăm chỉ với đèn dầu hỏa và nến trong một năm, mắt thấy sắp đi trong khi thôn mới được cung cấp điện, cô không thể cảm thấy đáng tiếc?
Vệ Vân Khai cười: "Trong thành đều có điện, đến lúc đó chúng ta còn có thể mua TV. Nếu em muốn xem, qua hai ngày nữa là chúng ta có thể mua."
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ. Hiện tại phần lớn là tv đen trắng, mua về chính là đồ chơi hiếm hoi trong thôn. Cô không biết sẽ có bao nhiêu người tới nhà, người ngoài thì dễ nói chứ người thân thì cô thật sự không dễ đuổi đi được.
"Người ta nói trong thôn thường xuyên mất điện, hay là đừng mua nhưng có thể mua cho cha mẹ một cái để giải sầu."
Vệ Vân Khai lắc đầu: "Cho dù mua cho họ thì họ cũng không mở xem. Anh thấy vẫn là để chờ sau này rồi nói.”
Tống Nguyệt Minh không có ý kiến, cô chỉ đề nghị thôi.
Sắp hết tháng 1, người dân thôn Ngụy Thủy phải xuống ruộng làm việc để kiếm điểm công trong đại đội vừa gõ chuông phải chuẩn bị đi ra ngoài. Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh đều là ăn lương công nhân viên chức không nhất thiết phải xuống ruộng. Tống Nguyệt Minh là một nhân khẩu trong nhà, nếu cô làm việc dưới ruộng thì có thể kiếm thêm công điểm .
Khi Tống Nguyệt Minh gả tới đây, trời liền rét đậm, không có biện pháp làm việc. Bây giờ, Vương Bảo Trân muốn báo tên cô, có thể kiếm thêm công điểm nên đến đại đội báo một tiếng.
"Nguyệt Minh, hai ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc. Con đừng mặc quần áo này xuống ruộng, sẽ bị bẩn!”
Tống Nguyệt Minh không hiểu: “Xuống ruộng làm gì?”
"Đây là bắt đầu làm việc vào mùa xuân, kiếm được công điểm"
"... Mẹ, sức khỏe của con không tốt, con không đi được.” Tống Nguyệt Minh từ chối. Vương Bảo Trân không phải chưa từng nghe tới danh tiếng yếu đuối của cô, không có khả năng làm việc.
Vương Bảo Trân liền ngây người: "Không làm việc thì hai đứa ăn cái gì?”
"Có thức ăn trong nhà, đủ để ăn."
Môi Vương Bảo Trân khô, giật môi cau mày nói: " Chỉ dựa vào một mình Vệ Vân Khai làm việc thì khẳng định là không đủ ăn. Hơn nữa, con không sợ Vệ Vân Khai mệt?”
"Con không biết làm việc."
"Không biết thì học, nhà nào không làm việc. Chúng ta đều là lão nông dân, không làm ruộng thì ăn gì?" Kết hôn đến bây giờ, Tống Nguyệt Minh có thể chống đỡ được một gia đình. Tuy trong nhà không thiếu thức ăn, nhà được dọn dẹp sạch sẽ, nấu cơm lại ngon miệng. Vương Bảo Trân luôn coi trọng cô. Bây giờ, bà lại cân nhắc những chuyện người ta nói có phải là thật?
Tống Nguyệt Minh vẫn là một câu nói kia: "Con đã bàn bạc xong với Vân Khai. Anh ấy không cho con đi làm.”
Trong đầu nghĩ ngợi nhưng động tác trong tay vẫn không chậm trễ, tối nay bọn họ ăn bánh bao, nhào chút mì cắt thành từng miếng nhỏ có kích cỡ bằng nhau. Sau đó trộn thành bánh tròn mỏng cho vào nồi nấu chín, nhân lúc còn nóng bôi một muỗng mỡ lợn nhỏ lên trên. Mỡ lợn là lớp dầu trên miếng thịt sau khi nấu xong, mỡ lợn mang theo mùi thịt tết, rắc một chút muối. Ba cái bánh bao nấu chín thành một cái, ăn kèm với khoai tây thái sợi lạnh, giá đỗ lạnh, ăn rất ngon.
Làm thêm hai cái, sáng mai Vệ Vân Khai mở cửa đi làm trước cũng có thể hấp nó. Mấy cái bánh bao này chính là một bữa sáng đơn giản.
Tống Nguyệt Minh cần uống thuốc khi đói bụng, cô sẽ uống trước một thời gian ngắn vì tránh ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống. Mùa xuân không chăm sóc kĩ, đến mùa hè lại phải chịu uống thuốc đắng, nói không chừng còn phải gầy.
Trước khi đi ngủ, hai người trò chuyện như mọi ngày. Chủ đề là sau này, những việc họ sẽ làm.
"Thật vất vả mới có điện, anh liền chuyển lên thành phố làm việc. Thật đúng là..."
"Luyến tiếc?"
"Không, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc." Làm việc chăm chỉ với đèn dầu hỏa và nến trong một năm, mắt thấy sắp đi trong khi thôn mới được cung cấp điện, cô không thể cảm thấy đáng tiếc?
Vệ Vân Khai cười: "Trong thành đều có điện, đến lúc đó chúng ta còn có thể mua TV. Nếu em muốn xem, qua hai ngày nữa là chúng ta có thể mua."
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ. Hiện tại phần lớn là tv đen trắng, mua về chính là đồ chơi hiếm hoi trong thôn. Cô không biết sẽ có bao nhiêu người tới nhà, người ngoài thì dễ nói chứ người thân thì cô thật sự không dễ đuổi đi được.
"Người ta nói trong thôn thường xuyên mất điện, hay là đừng mua nhưng có thể mua cho cha mẹ một cái để giải sầu."
Vệ Vân Khai lắc đầu: "Cho dù mua cho họ thì họ cũng không mở xem. Anh thấy vẫn là để chờ sau này rồi nói.”
Tống Nguyệt Minh không có ý kiến, cô chỉ đề nghị thôi.
Sắp hết tháng 1, người dân thôn Ngụy Thủy phải xuống ruộng làm việc để kiếm điểm công trong đại đội vừa gõ chuông phải chuẩn bị đi ra ngoài. Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh đều là ăn lương công nhân viên chức không nhất thiết phải xuống ruộng. Tống Nguyệt Minh là một nhân khẩu trong nhà, nếu cô làm việc dưới ruộng thì có thể kiếm thêm công điểm .
Khi Tống Nguyệt Minh gả tới đây, trời liền rét đậm, không có biện pháp làm việc. Bây giờ, Vương Bảo Trân muốn báo tên cô, có thể kiếm thêm công điểm nên đến đại đội báo một tiếng.
"Nguyệt Minh, hai ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc. Con đừng mặc quần áo này xuống ruộng, sẽ bị bẩn!”
Tống Nguyệt Minh không hiểu: “Xuống ruộng làm gì?”
"Đây là bắt đầu làm việc vào mùa xuân, kiếm được công điểm"
"... Mẹ, sức khỏe của con không tốt, con không đi được.” Tống Nguyệt Minh từ chối. Vương Bảo Trân không phải chưa từng nghe tới danh tiếng yếu đuối của cô, không có khả năng làm việc.
Vương Bảo Trân liền ngây người: "Không làm việc thì hai đứa ăn cái gì?”
"Có thức ăn trong nhà, đủ để ăn."
Môi Vương Bảo Trân khô, giật môi cau mày nói: " Chỉ dựa vào một mình Vệ Vân Khai làm việc thì khẳng định là không đủ ăn. Hơn nữa, con không sợ Vệ Vân Khai mệt?”
"Con không biết làm việc."
"Không biết thì học, nhà nào không làm việc. Chúng ta đều là lão nông dân, không làm ruộng thì ăn gì?" Kết hôn đến bây giờ, Tống Nguyệt Minh có thể chống đỡ được một gia đình. Tuy trong nhà không thiếu thức ăn, nhà được dọn dẹp sạch sẽ, nấu cơm lại ngon miệng. Vương Bảo Trân luôn coi trọng cô. Bây giờ, bà lại cân nhắc những chuyện người ta nói có phải là thật?
Tống Nguyệt Minh vẫn là một câu nói kia: "Con đã bàn bạc xong với Vân Khai. Anh ấy không cho con đi làm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook