Đây là lần đầu Dương Mẫn gặp lại Tống Nguyệt Minh, hai người trước kia từng có đoạn thời gian không tốt nhưng bây giờ, mỗi người đều là lập gia đình nên khi gặp mặt, cô ấy vẫn lộ ra nụ cười thân thiện.

Tống Bách Hằng không thay đổi sắc mặt khi thấy Tống Nguyệt Minh nhưng anh ta may mắn gặp Vệ Vân Khai một lần. Hai người dừng lại trò chuyện một lát rồi tự mình giải tán, đều đi hỏi thăm họ hàng nên không ai muốn chậm trễ người còn lại.

Nhà Tống Vệ Dân hơi vắng vẻ, bọn họ sinh ba đứa con trai. Mùng hai đều theo vợ về nhà mẹ đẻ, mà hai chị em Tống Vệ Cầm và Tống Vệ Lan thì mùng ba mới tới. Bởi vậy mùng hai chỉ có ba người lớn ở trong nhà, thấy hai vợ chồng nhỏ tới liền vui mừng.

Bà nội Tống nhét mười đồng, Tống Nguyệt Minh đoán có lẽ bà cụ đã lấy phân nửa số tiền con trai hiếu kính vào năm mới đưa cho họ.

"Bà ơi, hai người tới nhà con ăn cơm đi. Mẹ con đã nấu xong rồi, ăn cùng nhau mới náo nhiệt.”

Bà cụ họ Tống lắc đầu, Lâm Tú Phương cũng không chịu. Làm gì có nguyên tắc vừa tới năm mới đã đến nhà người ta ăn cơm, hơn nữa bà cũng phải đề phòng chuyện có người khác đến nhà thăm mà nhà mình lại không có người ra tiếp đón.

Lúc Tống Nguyệt Minh để quà lại, đúng là có dũng khí. Lúc cùng Vệ Vân Khai chạy ra ngoài đường, cả một đường phải nhịn cười tới khi về tới nhà.

Lúc này, Hoàng Chi Tử đã chuẩn bị xong hầu hết các món ăn, nhìn sơ qua cũng thấy rất phong phú. Cả một con cá chiên mà không phải là lớp bột dày bao quanh thịt cá rồi chiên lên và thịt kho tàu được bưng. Có cả thịt gà, thịt dê, theo yêu cầu cực lực của Tống Nguyệt Minh. Hoàng Chi Tử đồng ý làm một hũ bắp cải ngâm giấm, còn thêm một món trứng xào. Với lại, bà ấy nhân cơ hội kéo con gái mình vào bếp nói chuyện, hỏi rõ ràng chuyện trước tết mới yên tâm.

“Cần chuẩn bị nhiều thứ cho ngày lễ tết, mẹ sợ mẹ chồng con lại gây sự. Các con đưa nhiều cá vậy, mẹ chồng con có nói gì không?”

“Mẹ chồng có thể nói được gì, không phải dùng tiền của mình mua mà.”



Hoàng Chi Tử vỗ vào lưng cô, mỉm cười hỏi tháng này đã tới mùa rụng dâu chưa.

"Mẹ không nhìn ra con mới bị tra tấn một lần?” Nếu không phải chiều mùng một ở nhà nằm nửa ngày thì khi tới nhà họ Tống, sắc mặt của cô nhất định không tốt như giờ.

Hoàng Chi Tử nghe vậy hơi thất vọng: “Nhà họ Dương bên kia đều…”

“Gia đình họ Dương bên kia làm sao ạ?”

“Mang thai rồi. Lần ở trước cửa, mẹ thấy cô ấy đi ngang qua. Bụng lộ rõ rồi, nghe nói nhà họ Dương vẫn không yên tĩnh như trước kia.” Hoàng Chi Tử kể toàn bộ, lúc trước mai mối cho hai người cũng không tốn bao nhiêu thời gian, kết hôn sớm hay muộn thôi. Hơn nữa, Tống Kiến Cương vì Dương Mẫn mà làm chuyện hồ đồ nên bà đã âm thầm so sánh. Bà vẫn cảm thấy con gái mình là tốt nhất, tốt hơn Dương Mẫn cả một cái đầu.

Tống Nguyệt Minh đoán không ra tâm tư của Hoàng Chi Tử, chỉ tùy ý nói: "Người ta là người ta, con là con. Sao mẹ lại so sánh con với người ta?”

Trong nguyên tác, Tống Nguyệt Minh không thể không gả cho Dương Hồng Vệ nên lúc nào cũng bị so sánh với Dương Mẫn. Việc đó ảnh hưởng rất xấu tới nhà họ Tống khiến tình cảnh của gia đình càng tệ hơn. Bây giờ, cô đã sống tốt nên không muốn Hoàng Chi Tử tìm phiền não.

“Sao có thể so sánh cô ta với con? Mẹ chỉ là phiền lòng thôi.”

"Phiền lòng cái gì?"

"Còn không phải là anh hai con. Năm trước đi xem mắt với những cô gái khác đều nói không muốn. Đừng tưởng là mẹ không biết nó đang nghĩ gì trong lòng. Người kia đã kết hôn rồi, hai người không có duyên với nhau ở đời này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương