Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
-
Chương 170:
Vệ Vân Khai khẽ cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Kim giờ chỉ vào số 0, tiếng pháo bên ngoài như thủy triều, anh cúi đầu nói bên tai cô: "Nguyệt Minh, năm mới."
"Chúc mừng năm mới, chúc anh phát tài phát lộc."
Vệ Vân Khai mở tay ra, không nhịn được điểm lên chóp mũi cô: “Ừ, chúng ta đều phát tài."
Trở lại nhà chính, đóng cửa. Hai người chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, sáng mai phải chúc tết mọi người, không dậy sớm không tốt. Hai người nằm trong chăn, Tống Nguyệt Minh thành thật dán mông lên đệm bông đã được chuẩn bị sẵn, sau khi đùa giỡn thì đau bụng kinh khủng nhưng không nghiêm trọng, đúng là làm người ta thật sự vui vẻ.
Cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Vệ Vân Khai kề sát vào cô. Một tay phủ lên bụng cô, chậm rãi nắm lấy tay phải cô, từ từ đeo một vòng tròn nhỏ lạnh lẽo lên tay cô.
Tống Nguyệt Minh bất ngờ mở mắt ra: "Anh cho em cái gì?”
"Đã sớm chuẩn bị đồ cho em rồi."
"Tại sao không đưa cho em trước khi tắt đèn?” Tống Nguyệt Minh cảm thấy rất buồn, cô thật sự rất tò mò thứ này trông thế nào.
Vệ Vân Khai mở đèn điện ở đầu giường, sau khi thích ứng với ánh sáng ngọn đèn thì Tống Nguyệt Minh giơ tay lên trước mặt mình. Đó là một chiếc nhẫn màu hồng ngọc dưới ánh đèn, có giá trị xa xỉ.
“Anh mua ở đâu?”
Thật ra, trong lòng cô đã biết đáp án. Với bối cảnh gia đình của anh trước đây thì việc có mấy thứ này cũng thật sự là chuyện bình thường.
Vệ Vân Khai bật đèn điện, kề sát ôm cô nói giọng khàn khàn: “Đây là thứ bà nội để lại. Bà nội muốn anh mang theo, em đừng cảm thấy đeo nó sẽ gây cản trở vì đó là đồ gia truyền rất tốt.”
Tống Nguyệt Minh vuốt hòn đá màu hồng ngọc, buồn bực nói: "Đương nhiên là em sẽ không ghét bỏ."
"Chỉ là bây giờ thật sự chưa thể mang ra ngoài.”
Vệ Vân Khai càng siết chặt tay ôm cô: "Bây giờ là anh trèo cao. Chúng ta huề nhau, sau này không được nói vậy nữa."
Cuộc gặp gỡ khó nói, Vệ Vân Khai rất hài lòng khi có những ngày viên mãn này.
Tống Nguyệt Minh cọ mặt lên cằm anh, nhỏ giọng nói đã biết. Sau đó cô dán vào anh, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Mấy ngày nay, hai người không nghỉ ngơi đàng hoàng, còn chưa kịp bình tĩnh đã bị đánh bại bởi nghi lễ. Vệ Vân Khai đặt bàn tay ấm áp lên bụng cô, lần trước cô nắm tay anh làm anh cảm thấy rất ấm áp. Vợ anb rất yếu đuối lại đáng yêu nhưng mấy ngày nay rất kiên trì cùng anh chịu khổ làm người ta ngạc nhiên tới mê mẩn.
Mùng một tết trời còn chưa sáng, phần lớn người dân trong thôn đã dậy chuẩn bị sủi cảo. Khi nước sôi thì mở nắp nồi, nhất định phải treo một cây pháo thật dài trước nhà. Trong sân có một cây táo, Vệ Vân Khai buộc pháo nổ lên cành táo rồi chờ Tống Nguyệt Minh ra lệnh một tiếng liền châm lửa.
Kèm theo từng đợt tiếng pháo, sủi cảo trắng trẻo mập mạp nhấp nhô trong nước sôi nhìn vui vẻ.
Hai người ăn không nhiều nên không nấu nhiều món nhưng bữa cơm hôm nay phải làm nhiều hơn vì nó có ẩn dụ cho việc tốt. Tống Nguyệt Minh múc sủi cảo ra sáu bát, nhìn sủi cảo được múc ra khỏi nồi thì mới cảm thấy đói bụng. Tối hôm qua ở sân cũ, cô cũng không ăn cơm nên hôm nay, cô đặc biệt thèm ăn.
Tống Nguyệt Minh ăn một chén sủi cảo, bắt đầu gắp bánh bao đã hấp ra. Vì đến nhà người ta chúc Tết chỉ ăn bánh bao nhân rau, bọn họ vừa mới kết hôn nên được tặng rất nhiều. Trong các món ăn thì món có thịt do Tống Nguyệt Minh làm, sau khi nấu chín thì cắt thành từng miếng nhỏ, thêm hành là và các loại gia vị khác vào chảo rồi xào lê và làm thêm canh thịt luộc. Nếu là pha loãng canh thì mấy cân thịt có thể làm thành một chậu, chờ thịt nguội rồi đặc thành khối là có thể ăn thịt là có hương vị tết.
"Chúc mừng năm mới, chúc anh phát tài phát lộc."
Vệ Vân Khai mở tay ra, không nhịn được điểm lên chóp mũi cô: “Ừ, chúng ta đều phát tài."
Trở lại nhà chính, đóng cửa. Hai người chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, sáng mai phải chúc tết mọi người, không dậy sớm không tốt. Hai người nằm trong chăn, Tống Nguyệt Minh thành thật dán mông lên đệm bông đã được chuẩn bị sẵn, sau khi đùa giỡn thì đau bụng kinh khủng nhưng không nghiêm trọng, đúng là làm người ta thật sự vui vẻ.
Cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Vệ Vân Khai kề sát vào cô. Một tay phủ lên bụng cô, chậm rãi nắm lấy tay phải cô, từ từ đeo một vòng tròn nhỏ lạnh lẽo lên tay cô.
Tống Nguyệt Minh bất ngờ mở mắt ra: "Anh cho em cái gì?”
"Đã sớm chuẩn bị đồ cho em rồi."
"Tại sao không đưa cho em trước khi tắt đèn?” Tống Nguyệt Minh cảm thấy rất buồn, cô thật sự rất tò mò thứ này trông thế nào.
Vệ Vân Khai mở đèn điện ở đầu giường, sau khi thích ứng với ánh sáng ngọn đèn thì Tống Nguyệt Minh giơ tay lên trước mặt mình. Đó là một chiếc nhẫn màu hồng ngọc dưới ánh đèn, có giá trị xa xỉ.
“Anh mua ở đâu?”
Thật ra, trong lòng cô đã biết đáp án. Với bối cảnh gia đình của anh trước đây thì việc có mấy thứ này cũng thật sự là chuyện bình thường.
Vệ Vân Khai bật đèn điện, kề sát ôm cô nói giọng khàn khàn: “Đây là thứ bà nội để lại. Bà nội muốn anh mang theo, em đừng cảm thấy đeo nó sẽ gây cản trở vì đó là đồ gia truyền rất tốt.”
Tống Nguyệt Minh vuốt hòn đá màu hồng ngọc, buồn bực nói: "Đương nhiên là em sẽ không ghét bỏ."
"Chỉ là bây giờ thật sự chưa thể mang ra ngoài.”
Vệ Vân Khai càng siết chặt tay ôm cô: "Bây giờ là anh trèo cao. Chúng ta huề nhau, sau này không được nói vậy nữa."
Cuộc gặp gỡ khó nói, Vệ Vân Khai rất hài lòng khi có những ngày viên mãn này.
Tống Nguyệt Minh cọ mặt lên cằm anh, nhỏ giọng nói đã biết. Sau đó cô dán vào anh, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Mấy ngày nay, hai người không nghỉ ngơi đàng hoàng, còn chưa kịp bình tĩnh đã bị đánh bại bởi nghi lễ. Vệ Vân Khai đặt bàn tay ấm áp lên bụng cô, lần trước cô nắm tay anh làm anh cảm thấy rất ấm áp. Vợ anb rất yếu đuối lại đáng yêu nhưng mấy ngày nay rất kiên trì cùng anh chịu khổ làm người ta ngạc nhiên tới mê mẩn.
Mùng một tết trời còn chưa sáng, phần lớn người dân trong thôn đã dậy chuẩn bị sủi cảo. Khi nước sôi thì mở nắp nồi, nhất định phải treo một cây pháo thật dài trước nhà. Trong sân có một cây táo, Vệ Vân Khai buộc pháo nổ lên cành táo rồi chờ Tống Nguyệt Minh ra lệnh một tiếng liền châm lửa.
Kèm theo từng đợt tiếng pháo, sủi cảo trắng trẻo mập mạp nhấp nhô trong nước sôi nhìn vui vẻ.
Hai người ăn không nhiều nên không nấu nhiều món nhưng bữa cơm hôm nay phải làm nhiều hơn vì nó có ẩn dụ cho việc tốt. Tống Nguyệt Minh múc sủi cảo ra sáu bát, nhìn sủi cảo được múc ra khỏi nồi thì mới cảm thấy đói bụng. Tối hôm qua ở sân cũ, cô cũng không ăn cơm nên hôm nay, cô đặc biệt thèm ăn.
Tống Nguyệt Minh ăn một chén sủi cảo, bắt đầu gắp bánh bao đã hấp ra. Vì đến nhà người ta chúc Tết chỉ ăn bánh bao nhân rau, bọn họ vừa mới kết hôn nên được tặng rất nhiều. Trong các món ăn thì món có thịt do Tống Nguyệt Minh làm, sau khi nấu chín thì cắt thành từng miếng nhỏ, thêm hành là và các loại gia vị khác vào chảo rồi xào lê và làm thêm canh thịt luộc. Nếu là pha loãng canh thì mấy cân thịt có thể làm thành một chậu, chờ thịt nguội rồi đặc thành khối là có thể ăn thịt là có hương vị tết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook