Nhiều năm trôi qua, cô cũng đã làm được như mong muốn của ân nhân, học hành giỏi giang, cống hiến cho đất nước.
Chỉ là, cô vẫn không biết bất kỳ tin tức gì về ân nhân của mình.
Điều cô có thể làm, là mỗi lần đi chùa đều thắp hương cầu nguyện, mong Phật Tổ phù hộ cho ân nhân của cô cả đời bình an, vui vẻ.
Thắp hương xong, Giang Thiên Ca cúi đầu đi ra khỏi đại điện.
Nhưng vừa ra đến cửa, cô đã bị một người chặn lại: "Vị thí chủ này, tôi có thể xem bói tiền kiếp, kiếp này của người khác, cô có muốn xem thử một quẻ không?"
Nhìn thấy bộ đồ đạo sĩ trên người ông ta, Giang Thiên Ca bật cười: "Ông hôm nay mặc nhầm đồ rồi, hay là đi nhầm chỗ rồi? Đây là chùa, là địa bàn của các sư thầy.
Ông mặc đồ đạo sĩ như vậy, phải đến đạo quán mới có khách chứ."
Vị đạo sĩ kia dường như không nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của cô, mặt không đổi sắc đáp: "Gặp được nhau tức là có duyên, quẻ của tôi chỉ xem cho người có duyên thôi."
Người có duyên? Giang Thiên Ca thầm cười.
Thần côn đúng là khác biệt, đến những người bị lừa cũng có thể được diễn tả một cách tao nhã như vậy.
Bạn cô vẫn đang chờ thầy giải quẻ, dù sao cũng đang rảnh, Giang Thiên Ca muốn nghe xem ông ta có thể bịa ra được những gì: "Vậy ông nói xem nào."
Sau đó, Giang Thiên Ca thấy vị đạo sĩ kia vừa bấm đốt ngón tay, vừa lẩm bẩm, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Vị thí chủ này, kiếp trước của cô, sống rất khổ cực."
Giang Thiên Ca: "Khổ cực đến mức nào?"
"Xa cách người thân, sống không được yên ổn, chết không được thanh thản."
Giang Thiên Ca: "..."
Cô hơi tò mò, ông ta làm thần côn đến mức này rồi, có bị ai đánh bao giờ chưa?
Dù sao, chắc là chẳng có ai thích nghe những lời như vậy đâu nhỉ?
"Làm nhiều việc thiện, tích đức, có thể tu bổ luân hồi cho kiếp trước..."
"Tôi sống tốt kiếp này là được rồi, không cần phải quản đến chuyện kiếp trước làm gì."
Thấy bạn mình đã đi ra, Giang Thiên Ca không muốn nghe ông ta nói nhảm nữa, bèn trực tiếp ngắt lời, lấy từ trong ví ra mấy đồng xu đưa cho ông ta: "Làm phiền ông rồi.
Tôi đi đây, ông tìm người có duyên khác đi."
Nói xong, Giang Thiên Ca xoay người rời đi.
Giang Thiên Ca không biết rằng, sau khi cô rời đi, vị đạo sĩ kia vẫn nhìn theo bóng cô, miệng lẩm bẩm:
"Kiếp này số mệnh sắp tận, công đức trên người lại nhiều như vậy, xem ra là có phúc tu luyện từ kiếp trước."
"...!Chuyện năm đó tráo đổi con cái, tuyệt đối không thể để lộ.
Nếu không, chúng ta đều phải đi tù."
Giang Thiết Quân rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, làn khói mờ mịt cũng không che giấu được vẻ toan tính trong mắt ông ta.
"Hôm trước Trương Đại Lợi nói với tôi, nguyện ý bỏ ra năm trăm đồng tiền lễ.
Tôi chưa đồng ý, phải thúc giục hắn ta thêm chút nữa, ít nhất phải tám trăm đồng mới gả."
Trương Lê Hoa nghiến răng, ánh mắt độc ác: "Phải đấy, dù là vì Thiên Bảo, hay là vì Nữu Nữu, cũng không thể để con nhỏ đó đến Bắc Thành."
"Ông cụ nhà họ Giang thời gian trước vừa mới lên chức lớn, thân phận của Nữu Nữu nhà chúng ta ngày càng cao quý, không thể để con nhỏ đó phá hỏng..."
Hai người trong nhà vẫn đang thì thầm to nhỏ, Giang Thiên Ca lặng lẽ lùi ra ngoài.
Cô khẽ nheo mắt, hồi tưởng lại những lời vừa nghe được.
Tráo đổi con cái?
Trương Đại Lợi?
Năm trăm đồng tiền lễ?
Nữu Nữu?
Ban đầu Giang Thiên Ca cứ nghĩ mình chỉ là may mắn bắt kịp trào lưu trọng sinh, có thể sống hai đời.
Nào ngờ, tình tiết cẩu huyết tráo đổi thân phận lại xảy ra với cô.
Cô cứ nghĩ, thân thế kiếp trước của mình đã đủ éo le rồi.
Nào ngờ, thân thế kiếp này cũng chẳng kém cạnh gì.
Kiếp trước, cô sống ở thế kỷ 21, vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, may mắn được một chú bộ đội tốt bụng nhặt được, đưa đến cô nhi viện.
Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa kiếp này, tuy không vứt bỏ cô, nhưng bọn họ trọng nam khinh nữ, không xem con gái ra gì, so với cha mẹ ruột của cô ở kiếp trước cũng chẳng khác gì là mấy.
Không ngờ, hóa ra bọn họ không phải là cha mẹ ruột của cô, mà là một đôi cặn bã chuyên đi tráo đổi con cái của người khác.
Ở kiếp trước, cô học ngành công nghệ thông tin.
Vì để báo đáp ân tình của người chú bộ đội năm xưa đã nhặt cô từ trong thùng rác, sau khi tốt nghiệp, cô đã gia nhập một bộ phận bí mật của đất nước, cống hiến cho tổ quốc.
Trong một lần làm nhiệm vụ, cô bị bom nổ chết.
Sau đó, cô trọng sinh vào năm 1968, trở thành một sinh linh bé nhỏ.
Có lẽ là do lúc chết, đầu bị bom nổ tổn thương, nên khi mới đến thế giới này, đầu óc cô luôn trong trạng thái mơ màng, không cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài.
Mãi đến khoảng một tuần sau, cô mới dần hồi phục.
Lúc cô tỉnh táo lại, thì đã ở nhà họ Giang rồi, vì vậy, cô cũng chưa từng nghi ngờ gì về thân thế của mình.
Bởi vì trải nghiệm của kiếp trước, nên đối với tình cảm cha mẹ, cô luôn lý trí và tỉnh táo.
Ông bà đối xử với cô thế nào, cô sẽ đáp trả lại như thế.
Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa không coi cô là con gái, cô cũng chưa từng coi họ là cha mẹ.
Ban đầu, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa muốn dùng bạo lực tinh thần để hành hạ cô, dùng lời nói để thao túng cô, muốn bớt xén đồ ăn thức uống của cô.
Nhưng sau vài lần bị cô phản kháng, bọn họ không dám động vào cô nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook