Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng cô chẳng những không nổi giận mà còn cười với mọi người, coi như vừa rồi không nghe thấy gì cả. Văn Thanh càng chẳng thèm để người phụ nữ này vào mắt.

Cô ta đột nhiên cảm thấy mặt nóng hừng hực, nhưng không phải người dễ buông tha như vậy nên vội tiến lên nói: “Văn Thanh, cô tới đúng lúc thật đấy, tôi còn đang muốn hỏi cô về việc ăn xén vải nhà tôi, tính như thế nào đây?”

Lúc này, Văn Thanh đã mở cửa gỗ ra, chậm rãi quay đầu lại nói: “Chị Lưu, chị nói cho rõ ràng đi, thiếu bao nhiêu vải?”

Chị Lưu?

Chị Lưu sửng sốt, cô ta chỉ tới tiệm may dì Tiếu có một lần, không ngờ Văn Thanh lại nhớ ra bản thân. Cô ta lập tức thấy chột da nhưng lại hùng hổ chỉ trong chớp mắt: “Văn Thanh, cô đừng có giả bộ! Bớt bao nhiêu mà cô còn không biết sao?”

Chị Lưu chỉ vào một đôi giày vải và một đôi dép xăng đan ở trên quầy nói: “Cô dám nói những đôi giày này của cô không dùng vải trong tiệm làm không?”

Giọng nói của chị Lưu rất hung hăng khiến khách hàng bên cạnh nghi ngờ Văn Thanh làm việc xấu.

Cô nhìn cô ta và đáp: “Đúng vậy, tất cả những đôi giày tôi làm đều dùng vải vóc trong tiệm.”

Nghe vậy, chị Lưu rất đắc ý, liếc nhìn xung quanh một vòng hy vọng có thêm người phụ họa: “Các người nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Chính cô ta thừa nhận rồi.”

Trong tiệm lập tức bùng nổ.



“Thực sự là dùng vải trong tiệm.”

“Như vậy có thể nói nó thực sự đã ăn bớt ăn xén vải của chúng ta.”

“Thế thì thật quá đáng.”

“...”

Chị Lưu nghe tất cả mọi người đang đứng về phía mình thì càng thêm đắc ý, cô ta muốn xem Văn Thanh định làm gì tiếp theo.

Cô hỏi với vẻ mặt mờ mịt: “Tôi thừa nhận cái gì?”

“Cô thừa nhận đã ăn bớt ăn xén vải của chúng tôi. Văn Thanh, chúng tôi nể tình cô còn trẻ nên sẽ không tính toán với cô. Cô mau trả lại tiền số vải đã cắt xén của chúng tôi, bọn tôi sẽ không tính toán với cô. Nếu không thì cô đã phạm pháp, tới đồn công an mà ngồi tù đi.”

Văn Thanh chẳng hề hoang mang, nhìn thẳng về phía chị Lưu và nói với giọng nghiêm túc: “Chị Lưu, nếu nói thì phải có bằng chứng, tôi cắt xén vải của chị lúc nào? Hay là, bây giờ chúng ta báo cảnh sát để họ tới đây làm chủ. Là tôi ăn bớt vải của chị hay chị nghe người nào nói gì đó nên tới sinh sự nói xấu tôi?”

Chị Lưu sửng sốt, cô ta vốn nghĩ Văn Thanh chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, sao có thể mạnh mẽ tới mức khiến bản thân lùi bước được?

Những khách hàng khác ở trong cửa hàng cũng mơ hồ.

“Gọi cảnh sát?”



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Nên tin ai bây giờ?”

“Chị Lưu nói đúng tám mươi phần trăm chuyện lén dùng vải. Văn Thanh làm thế nào để chứng minh được? Chắc chắn không nói rõ ràng được.”

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Văn Thanh sao có thể sống được? Tiệm may dì Tiếu có còn muốn mở cửa không?”

“Nhưng Văn Thanh bằng lòng báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát chỉ là ngụy trang thôi, chẳng qua là muốn ngăn chặn chị Lưu. Tôi đoán Văn Thanh vốn chẳng dám báo cảnh sát.”

“Ừ, có vẻ chị Lưu rất có lý, Văn Thanh không thể che giấu được nữa.”

“Thế thì trách ai? Chỉ trách chính chân tay của Văn Thanh không sạch sẽ thôi.”

“Phỏng chừng chuyện này đồn ra, tiệm may dì Tiếu sẽ không mở được nữa.”

Lời của những khách hàng khác lọt vài tai chị Lưu. Vừa rồi, cô ta đang “lui bước”, biến mất trong đám khách hàng “xếp thành hàng”, giờ lại hùng hổ bước ra một lần nữa.

“Tôi nói xấu cô? Cô báo cảnh sát đi! Báo đi! Có bản lĩnh thì nói chuyện cô cắt xén vải vóc đi làm giày ra đi!” Chị Lưu quát lên, tiếng hét này càng khiến nhiều người qua đường vây lại xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương