Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai người đi dạo một vòng quanh chợ gia súc nhưng không tìm được bò nhà mình. Vừa mới ra khỏi chợ thì hai mẹ con thấy bò nhà mình đang chở rất nhiều đồ đi về phía đường đất.

“Bác ơi, bác ơi!” Văn Thanh gọi từ đằng xa.

Người mua nhìn Văn Thanh một chút nói: “Ồ, cô bé! Sao lại gặp cháu ở đây rồi?”

Cô cười hì hì, liếc nhìn bò nhà mình, vội vã móc bao thuốc Đại Tiền Môn và diêm từ trong túi ra đưa cho người mua.

Người mua liếc nhìn Văn Thanh hỏi: “Cháu có ý gì?”

Văn Thanh nói: “Bác à, nói thật với bác là lúc sáng cháu bán bò là để chữa bệnh. Bây giờ, người đã thoát hiểm rồi nên muốn mua bò đem về.”

“Thế thì không được rồi, cháu bán cho bác rồi!” Lúc này, người mua nói.

“Bác, bác đừng kích động, đừng kích động!” Văn Thanh cười nói.

“Cháu sẽ không để bác lỗ vốn. Thuốc lá và diêm này là quà tạ lỗi của cháu. Cháu bán cho bác bốn trăm năm mươi lăm đồng, bây giờ sẽ mua lại với giá bốn trăm sáu mươi đồng. Bác lãi năm đồng, bác thấy sao?”

Người mua nhìn Văn Thanh với ánh mắt nghi ngờ.

Chợ gia súc vốn là nơi buôn đi bán lại, chân trước mua một, chân sau bán hai là chuyện bình thường. Nhìn mãi cũng quen mắt. Huống hồ, bò nhà Văn Thanh bán bốn trăm năm mươi lăm đồng đã là đắt rồi, một hai tiếng đồng hồ lãi được năm đồng, cộng với một bao thuốc lá.



Lúc này lại có người của chợ gia súc hùa theo.

“Bán đi, bán đi!”

“Ở đâu kiếm được năm đồng mà chẳng mấy tí công sức nào chứ? Không công kiếm được một món hời. Mấy bốn trăm hai mươi đồng là kéo được một con bò ở chợ gia súc về cày ruộng rồi.”

“Đúng vậy, cô bé này còn mua thêm một bao thuốc lá, một hộp diêm đấy. Nhìn là biết hiểu chuyện rồi, bán đi.”

“...”

Người mua không chịu được sự ồn ào của người xung quanh nữa, cắn răng nói: “Được, bốn trăm sáu mươi đồng thì bốn trăm sáu mươi đồng đi. Dắt đi đi.”

Diêu Thế Linh mừng ra mặt.

Văn Thanh biết lấy lại được bò mẹ sẽ vui mừng, hai đứa em trai cũng sẽ càng vui hơn. Vì thế, cô thấy bán bản phác thảo đi là xứng đáng, trong lòng Văn Thanh càng kiên định hơn.

“Đi thôi.” Diêu Thế Linh không kìm được sự vui sướng.

“Vâng.” Văn Thanh đưa tay sờ sờ con bò nhưng cô không theo mẹ mình về Thôn Thủy Loan mà đi thẳng tới tiệm may dì Tiếu. Cô còn chưa tới nơi đã thấy trước cửa tiệm có rất đông người đang đứng, một người phụ nữ đứng ở giữa chỉ vào cửa tiệm may dì Tiếu và nói: “Chính là tiệm này, bọn họ lừa đảo.”

Nghe vậy, Văn Thanh lập tức nhíu mày lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”



“Lừa đảo? Không thể có chuyện đó được! Tiệm may dì Tiếu đã mở nhiều năm rồi, con người của dì Tiếu cũng không tệ.”

“Đúng vậy, năm nào mà tôi chẳng tới đây may quần áo cho cả nhà, chưa từng bị họ lừa?”

“...”

Rất nhiều khách quen cũ lựa chọn tin tưởng dì Tiếu, tin tưởng tiệm may dì Tiếu trước sự chỉ trích của người phụ nữ kia. Nhưng người này vẫn không buông tha,

nhìn những khách hàng này một lượt bằng ánh mắt chuyện kia là sự thật, trịnh trọng nói: “Các người đều bị lừa rồi!”

Mọi người kinh ngạc: “Lừa chúng tôi cái gì?”

Người phụ nữ kia hỏi: “Các người có mua vải ở tiệm này không?”

Mọi người không hiểu đáp: “Từng mua.”

“Mấy người về nhà có đo lại kích thước không?”

“Mua xong thì may luôn ở nhà họ. Tại sao phải đo lại kích thước chứ?”

“Các người từng tính vải bao giờ chưa?”

“... Đúng là chưa từng tính.” Mọi người không hề nghĩ nhiều như vậy, thậm nghĩ chẳng lẽ trong đó có mờ ám?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương