[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
-
Chương 28: Đã Quyết Định (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diêu Thế Linh nửa tin nửa ngờ, bà lại ngó ngó ngoài sân, bà kéo Văn Thanh vào nhà chính, đóng cửa lại rồi nắm tay cô: “Văn Thanh, nói thật cho mẹ nghe, mười đồng này con lấy ở đâu ra? Nếu nó không trong sạch thì chúng ta đi trả lại, đừng học theo chú hai con trước khi ngồi tù, như thế không tốt đâu.”
Văn Thanh bị Diêu Thế Linh chọc tức cười, không còn cách nào, cô chỉ đành lấy hóa đơn trong túi ra đưa cho Diêu Thế Linh xem.
Diêu Thế Linh biết chữ, khi nhìn thấy hóa đơn, bà không dám tin hỏi: “Một đôi giày bán sáu đồng?”
Văn Thanh gật đầu: “Dạ, đôi này là khách đặt trước, đưa tiền rồi nên mới làm. Đôi giày thêu hoa con bán chiều nay, con đã đóng đế giày và thêu hoa trước đó. Hai ngày trước con làm thành giày vải rồi tới bày bán ở tiệm dì Tiếu, con nói sáu đồng, vị khách kia không trả giá đã mua ngay.”
“Vị khách kia thật giàu có.” Diêu Thế Linh vui vẻ không thôi, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng: “Vậy thím Vương thấy rồi thì sao đây? Bọn họ ganh ghét thì thích kiếm chuyện lắm.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, nếu thật muốn kiếm chuyện, chúng ta còn phải sợ bọn họ sao? Lượng Lượng và Bằng Bằng đều lớn cả rồi, hơn nữa, con cũng đã nói với họ rằng con làm thuê cho người khác, không kiếm được bao nhiêu tiền cả.”
“Vậy thì tốt, vậy thì từ ngày mai con đi từ đầu đông thôn tới đường lớn đi, đừng để bọn họ nhìn thấy.”
Văn Thanh cười đồng ý: “Dạ. Mẹ, mười đồng này mẹ giữ đi. Giữ trong nhà mua đồ ăn, thịt cá, Lượng Lượng và Bằng Bằng đều đang tuổi ăn tuổi lớn.”
“Con tự giữ đi.” Diêu Thế Linh từ chối: “Con cũng không còn nhỏ nữa, để dành sau này làm của hồi môn.”
Của hồi môn?
Ba chữ này đâm trúng chỗ đau của hai mẹ con, Diêu Thế Linh cầm hai tờ tiền giấy năm đồng màu vàng cũ kỹ.
Văn Thanh im lặng một lúc mới nói: “Mẹ, hôm nay con gặp em gái Kỷ Ninh Chi của Kỷ Ngạn Quân, còn bạn học của cô ta là Chương Phương Phương nữa.”
Diêu Thế Linh nâng mắt nhìn cô.
Văn Thanh nói tiếp: “Con đã nói với Kỷ Ninh Chi, bảo cô ta chuyển lời với anh của cô ta rằng chuyện kết hôn đã hủy bỏ, con nghĩ nhà bọn họ sẽ không tới nhắc hôn nữa đâu. Đợi con làm xong mấy bộ quần áo và mấy đôi giày còn lại xong thì con sẽ tới nhà họ Kỷ nói rõ ràng.”
Hủy bỏ hôn sự.
Diêu Thế Linh kinh ngạc nhìn Văn Thanh, đây vẫn là Văn Thanh của bà ấy sao? Sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi? Cô vẫn là Văn Thanh ngày ngày theo đuôi Kỷ Ngạn Quân ư?
“Mẹ! Chị cả! Con đi học về rồi đây!” Ngoài cửa truyền vào tiếng Văn Bằng.
“Mẹ, Văn Bằng đi học về rồi, con đi xem thử nó có nhặt phấn về cho con không?” Văn Thanh mở cửa phòng đi ra ngoài.
Diêu Thế Linh vẫn chưa phản ứng lại.
“Chị cả, chị ở nhà thật sao.” Văn Bằng vừa đen vừa gầy, đầu đầy mồ hôi, thấy Văn Thanh thì cười hì hì. Từ khi Văn Thanh nấu hai bữa cải trắng xào thịt, lại cho cậu ấy một cây bút máy, cậu ấy đã bị cô “mua chuộc” hoàn toàn rồi.
“Sao hôm nay em tan học sớm thế?” Văn Thanh hỏi.
“Thầy dạy ngữ văn nói nhà thầy ấy phải trồng đậu nên hôm nay được tan học sớm.”
Văn Thanh im lặng lau mồ hôi.
Văn Bằng lấy mấy cục phấn vụn, có màu đỏ, màu xanh, màu trắng, còn cả màu vàng ra từ trong túi: “Chị cả, phấn ở mấy lớp khác em cũng nhặt hết về rồi này.”
Trong lòng Văn Thanh lập tức cảm động khôn nguôi, cảm giác mất mát lúc nãy khi nói “hủy bỏ hôn sự” bay biến không còn chút gì.
Cô nhận mấy viên phấn vụn, sờ đầu Văn Bằng nói: “Cảm ơn Bằng Bằng.”
Diêu Thế Linh nửa tin nửa ngờ, bà lại ngó ngó ngoài sân, bà kéo Văn Thanh vào nhà chính, đóng cửa lại rồi nắm tay cô: “Văn Thanh, nói thật cho mẹ nghe, mười đồng này con lấy ở đâu ra? Nếu nó không trong sạch thì chúng ta đi trả lại, đừng học theo chú hai con trước khi ngồi tù, như thế không tốt đâu.”
Văn Thanh bị Diêu Thế Linh chọc tức cười, không còn cách nào, cô chỉ đành lấy hóa đơn trong túi ra đưa cho Diêu Thế Linh xem.
Diêu Thế Linh biết chữ, khi nhìn thấy hóa đơn, bà không dám tin hỏi: “Một đôi giày bán sáu đồng?”
Văn Thanh gật đầu: “Dạ, đôi này là khách đặt trước, đưa tiền rồi nên mới làm. Đôi giày thêu hoa con bán chiều nay, con đã đóng đế giày và thêu hoa trước đó. Hai ngày trước con làm thành giày vải rồi tới bày bán ở tiệm dì Tiếu, con nói sáu đồng, vị khách kia không trả giá đã mua ngay.”
“Vị khách kia thật giàu có.” Diêu Thế Linh vui vẻ không thôi, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng: “Vậy thím Vương thấy rồi thì sao đây? Bọn họ ganh ghét thì thích kiếm chuyện lắm.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, nếu thật muốn kiếm chuyện, chúng ta còn phải sợ bọn họ sao? Lượng Lượng và Bằng Bằng đều lớn cả rồi, hơn nữa, con cũng đã nói với họ rằng con làm thuê cho người khác, không kiếm được bao nhiêu tiền cả.”
“Vậy thì tốt, vậy thì từ ngày mai con đi từ đầu đông thôn tới đường lớn đi, đừng để bọn họ nhìn thấy.”
Văn Thanh cười đồng ý: “Dạ. Mẹ, mười đồng này mẹ giữ đi. Giữ trong nhà mua đồ ăn, thịt cá, Lượng Lượng và Bằng Bằng đều đang tuổi ăn tuổi lớn.”
“Con tự giữ đi.” Diêu Thế Linh từ chối: “Con cũng không còn nhỏ nữa, để dành sau này làm của hồi môn.”
Của hồi môn?
Ba chữ này đâm trúng chỗ đau của hai mẹ con, Diêu Thế Linh cầm hai tờ tiền giấy năm đồng màu vàng cũ kỹ.
Văn Thanh im lặng một lúc mới nói: “Mẹ, hôm nay con gặp em gái Kỷ Ninh Chi của Kỷ Ngạn Quân, còn bạn học của cô ta là Chương Phương Phương nữa.”
Diêu Thế Linh nâng mắt nhìn cô.
Văn Thanh nói tiếp: “Con đã nói với Kỷ Ninh Chi, bảo cô ta chuyển lời với anh của cô ta rằng chuyện kết hôn đã hủy bỏ, con nghĩ nhà bọn họ sẽ không tới nhắc hôn nữa đâu. Đợi con làm xong mấy bộ quần áo và mấy đôi giày còn lại xong thì con sẽ tới nhà họ Kỷ nói rõ ràng.”
Hủy bỏ hôn sự.
Diêu Thế Linh kinh ngạc nhìn Văn Thanh, đây vẫn là Văn Thanh của bà ấy sao? Sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi? Cô vẫn là Văn Thanh ngày ngày theo đuôi Kỷ Ngạn Quân ư?
“Mẹ! Chị cả! Con đi học về rồi đây!” Ngoài cửa truyền vào tiếng Văn Bằng.
“Mẹ, Văn Bằng đi học về rồi, con đi xem thử nó có nhặt phấn về cho con không?” Văn Thanh mở cửa phòng đi ra ngoài.
Diêu Thế Linh vẫn chưa phản ứng lại.
“Chị cả, chị ở nhà thật sao.” Văn Bằng vừa đen vừa gầy, đầu đầy mồ hôi, thấy Văn Thanh thì cười hì hì. Từ khi Văn Thanh nấu hai bữa cải trắng xào thịt, lại cho cậu ấy một cây bút máy, cậu ấy đã bị cô “mua chuộc” hoàn toàn rồi.
“Sao hôm nay em tan học sớm thế?” Văn Thanh hỏi.
“Thầy dạy ngữ văn nói nhà thầy ấy phải trồng đậu nên hôm nay được tan học sớm.”
Văn Thanh im lặng lau mồ hôi.
Văn Bằng lấy mấy cục phấn vụn, có màu đỏ, màu xanh, màu trắng, còn cả màu vàng ra từ trong túi: “Chị cả, phấn ở mấy lớp khác em cũng nhặt hết về rồi này.”
Trong lòng Văn Thanh lập tức cảm động khôn nguôi, cảm giác mất mát lúc nãy khi nói “hủy bỏ hôn sự” bay biến không còn chút gì.
Cô nhận mấy viên phấn vụn, sờ đầu Văn Bằng nói: “Cảm ơn Bằng Bằng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook