[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
-
Chương 21: Quan Trọng Nhất Là Thu Vào (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Thanh cười cười, bây giờ đạo hạnh của Chương Phương Phương còn chưa cao thâm, còn chưa xấu xa đến mức kia.
Nhưng Kỷ Ninh Chi mặt dày hơn nhiều, cô ta đỏ mặt thì đỏ mặt nhưng vẫn hung tợn trừng Văn Thanh, nói: “Văn Thanh, cô dám đánh tôi thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Kỷ tôi!”
Văn Thanh phụt cười, rõ ràng nụ cười rất xinh đẹp nhưng Kỷ Ninh Chi lại ớn lại toàn thân, sợ hãi lùi về sau.
Văn Thanh đi tới trước mặt cô ta, cô giơ tay lên, Kỷ Ninh Chi thét chói tai: “Văn Thanh!”
“Đánh đi!”
“Đánh đi, đánh đi!”
“Dạy dỗ cô ta một trận!”
“...”
Quần chúng vây xem cổ vũ, hy vọng Văn Thanh đánh thật.
Nhưng Văn Thanh lại quay đầu liếc Chương Phương Phương một cái, Chương Phương Phương thích cô đánh Kỷ Ninh Chi như thế. Cô đột nhiên dừng tay, vẻ mặt đường hoàng nói với Kỷ Ninh Chi: “Về nói cho Kỷ Ngạn Quân biết tôi không hiếm lạ gì anh ta, hôn sự giữa tôi và anh ta hủy bỏ từ đây, nhưng anh ta nợ tôi một mạng!”
Chương Phương Phương nghe thế thì sửng sốt. Hủy bỏ? Nợ mạng?
Kỷ Ninh Chi trố mắt, anh cô ta nợ Văn Thanh một mạng?
Quần chúng vây xem không hiểu nợ một mạng là ý gì, nhưng hủy bỏ hôn sự thì họ hiểu.
“Cô gái hay lắm! Nhà chồng thế này có cho cũng không thèm!”
“Đúng thế, thứ ăn cháo đá bát.”
“Không cần cũng đúng!”
“Sao không đánh cô ta?”
“Đánh cho cô ta khỏi đắc ý.”
“...”
Chương Phương Phương và Kỷ Ninh Chi đều không ngờ lại có nhiều người ủng hộ Văn Thanh như vậy, mặt hai người lúc đỏ lúc trắng.
Văn Thanh làm như không thấy, cô xoay người đi tới trước mặt ông chủ sạp bán đồ ăn, nói: “Ông chủ, cho hai cái bánh bột ngô, hai quả trứng luộc nước trà, hai bát sữa đậu nành ngọt, gói lại.”
Văn Thanh đưa bát gốm trắng cho ông chủ.
Ông chủ sạp ăn vặt nhận lấy rồi nhanh nhẹn gói lại.
Bánh bột ngô năm xu một cái, trứng luộc nước trà sáu xu một quả, sữa đậu nành năm xu một bát. Mỗi loại Văn Thanh đều mua hai phần, tổng cộng hết ba hào hai xu.
Văn Thanh đưa tiền cho ông chủ rồi bê bát gốm trắng đi thẳng một hơi không ngoảnh đầu lại.
Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương vẫn đứng ở chỗ ban đầu, quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đã thấy chưa? Trên tay cô bé đó có mấy đồng tiền lận, không phải người nghèo đâu, mua hai phần đồ ăn sáng mà mắt cũng không chớp một cái.”
“Tôi biết ngay mà, chúng ta đầu tắt mặt tối gửi gắm hy vọng trên ruộng đồng, hai cô bé này trắng trẻo xinh đẹp, là người đọc sách đúng không? Sao tâm tư lại xấu xa vậy chứ?”
“Đường Thái Tông đã nói Hoàng đế là thuyền, dân là nước mà, hai cô bé này còn ghê hơn Hoàng đế nữa.”
“Ỷ mình là người thị trấn nên muốn đè đầu cưỡi cổ người bên ngoài. Xem kìa, người ta căn bản không thèm đếm xỉa tới hai đứa, vênh váo cái gì mà vênh váo, vênh váo thế mà không biết ngại!”
“...”
Quần chúng vây xem anh một câu tôi một câu không khách khí chút nào, vẻ mặt Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đều hết sức khó coi. Cuối cùng không nhịn được nữa mà đỏ mắt, bụm khuôn mặt đã đỏ bừng chạy về, đến bữa sáng đã mua cũng không ăn.
Cùng lúc này, Văn Thanh đã tới trước cửa trạm lương thực.
Nhân viên ở trạm lương thực đã có mặt, họ mở cửa nhà kho cao lớn, đẩy bàn cân ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào.
“Đến rồi, có người đến rồi.”
“Đẩy bàn cân ra luôn rồi.”
“Họ kiểm tra lúa có cẩn thận không vậy?”
“Bàn cân có chính xác không thế? Sẽ không cân thiếu lúa nhà tôi rồi bắt tôi nộp thêm nữa đấy chứ?”
“Mấy hôm trước mưa lớn, lúa cũng bị ướt, không biết có thể qua kiểm tra không nữa đây?”
“...”
Văn Thanh cười cười, bây giờ đạo hạnh của Chương Phương Phương còn chưa cao thâm, còn chưa xấu xa đến mức kia.
Nhưng Kỷ Ninh Chi mặt dày hơn nhiều, cô ta đỏ mặt thì đỏ mặt nhưng vẫn hung tợn trừng Văn Thanh, nói: “Văn Thanh, cô dám đánh tôi thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Kỷ tôi!”
Văn Thanh phụt cười, rõ ràng nụ cười rất xinh đẹp nhưng Kỷ Ninh Chi lại ớn lại toàn thân, sợ hãi lùi về sau.
Văn Thanh đi tới trước mặt cô ta, cô giơ tay lên, Kỷ Ninh Chi thét chói tai: “Văn Thanh!”
“Đánh đi!”
“Đánh đi, đánh đi!”
“Dạy dỗ cô ta một trận!”
“...”
Quần chúng vây xem cổ vũ, hy vọng Văn Thanh đánh thật.
Nhưng Văn Thanh lại quay đầu liếc Chương Phương Phương một cái, Chương Phương Phương thích cô đánh Kỷ Ninh Chi như thế. Cô đột nhiên dừng tay, vẻ mặt đường hoàng nói với Kỷ Ninh Chi: “Về nói cho Kỷ Ngạn Quân biết tôi không hiếm lạ gì anh ta, hôn sự giữa tôi và anh ta hủy bỏ từ đây, nhưng anh ta nợ tôi một mạng!”
Chương Phương Phương nghe thế thì sửng sốt. Hủy bỏ? Nợ mạng?
Kỷ Ninh Chi trố mắt, anh cô ta nợ Văn Thanh một mạng?
Quần chúng vây xem không hiểu nợ một mạng là ý gì, nhưng hủy bỏ hôn sự thì họ hiểu.
“Cô gái hay lắm! Nhà chồng thế này có cho cũng không thèm!”
“Đúng thế, thứ ăn cháo đá bát.”
“Không cần cũng đúng!”
“Sao không đánh cô ta?”
“Đánh cho cô ta khỏi đắc ý.”
“...”
Chương Phương Phương và Kỷ Ninh Chi đều không ngờ lại có nhiều người ủng hộ Văn Thanh như vậy, mặt hai người lúc đỏ lúc trắng.
Văn Thanh làm như không thấy, cô xoay người đi tới trước mặt ông chủ sạp bán đồ ăn, nói: “Ông chủ, cho hai cái bánh bột ngô, hai quả trứng luộc nước trà, hai bát sữa đậu nành ngọt, gói lại.”
Văn Thanh đưa bát gốm trắng cho ông chủ.
Ông chủ sạp ăn vặt nhận lấy rồi nhanh nhẹn gói lại.
Bánh bột ngô năm xu một cái, trứng luộc nước trà sáu xu một quả, sữa đậu nành năm xu một bát. Mỗi loại Văn Thanh đều mua hai phần, tổng cộng hết ba hào hai xu.
Văn Thanh đưa tiền cho ông chủ rồi bê bát gốm trắng đi thẳng một hơi không ngoảnh đầu lại.
Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương vẫn đứng ở chỗ ban đầu, quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đã thấy chưa? Trên tay cô bé đó có mấy đồng tiền lận, không phải người nghèo đâu, mua hai phần đồ ăn sáng mà mắt cũng không chớp một cái.”
“Tôi biết ngay mà, chúng ta đầu tắt mặt tối gửi gắm hy vọng trên ruộng đồng, hai cô bé này trắng trẻo xinh đẹp, là người đọc sách đúng không? Sao tâm tư lại xấu xa vậy chứ?”
“Đường Thái Tông đã nói Hoàng đế là thuyền, dân là nước mà, hai cô bé này còn ghê hơn Hoàng đế nữa.”
“Ỷ mình là người thị trấn nên muốn đè đầu cưỡi cổ người bên ngoài. Xem kìa, người ta căn bản không thèm đếm xỉa tới hai đứa, vênh váo cái gì mà vênh váo, vênh váo thế mà không biết ngại!”
“...”
Quần chúng vây xem anh một câu tôi một câu không khách khí chút nào, vẻ mặt Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đều hết sức khó coi. Cuối cùng không nhịn được nữa mà đỏ mắt, bụm khuôn mặt đã đỏ bừng chạy về, đến bữa sáng đã mua cũng không ăn.
Cùng lúc này, Văn Thanh đã tới trước cửa trạm lương thực.
Nhân viên ở trạm lương thực đã có mặt, họ mở cửa nhà kho cao lớn, đẩy bàn cân ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào.
“Đến rồi, có người đến rồi.”
“Đẩy bàn cân ra luôn rồi.”
“Họ kiểm tra lúa có cẩn thận không vậy?”
“Bàn cân có chính xác không thế? Sẽ không cân thiếu lúa nhà tôi rồi bắt tôi nộp thêm nữa đấy chứ?”
“Mấy hôm trước mưa lớn, lúa cũng bị ướt, không biết có thể qua kiểm tra không nữa đây?”
“...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook