Người đi ra mở cổng là một phụ nữ trung niên, tay áo xắn cao, trên bàn tay chai sạn vẫn còn lưu lại vệt nước, hẳn là bảo mẫu trong nhà.
Nghe nói cô muốn gặp ông cụ Quý, đối phương cẩn thận mà đánh giá cô thật kỹ, sau đó cũng không nói lời nào.
Lâm Kiều cũng không hề ngạc nhiên chút nào.
Thứ nhất, cô còn quá trẻ, lại còn lạ mặt.
Thứ hai, cô ăn mặc cũng không được tốt lắm, quần áo trên người đều là những kiểu dáng cũ kỹ, thứ duy nhất không có mụn vá trên người lại là một đôi giày Giải Phóng mà bình thường chỉ có đàn ông con trai mới mang, cho dù có nhìn thế nào cũng không thể liên hệ cô với nhà họ Quý được.
Đối phương không trực tiếp đuổi cô đi thì cũng coi như là lịch sự lắm rồi.
Lâm Kiều lấy trong túi ra một bức thư: “Nhờ đồng chí vào trong hỏi một tiếng, nói có cháu gái của Lâm Xương – chiến hữu của ông Quý Xuân Minh đến tìm.
Nếu không tin thì có thể đọc lá thư này.
"
Người bảo mẫu trung niên nửa tin nửa ngờ về bức thư này, nhưng bà ấy vẫn lau tay rồi nhận lấy, bảo cô đợi ngoài cổng một lát rồi cầm thư đi vào trong nhà.
Một lúc sau, đối phương quay lại, trả lại lá thư cho cô, chỉ là thái độ của bà ta đột nhiên có chút cứng ngắc: “Đồng chí, cô tìm lầm rồi.
”
“Tìm lầm?” Lâm Kiều cầm lá thư, sửng sốt một chút.
Đối phương tựa hồ như không muốn nói thêm gì với cô nữa, chỉ vội vàng gật đầu rồi chuẩn bị đóng cổng sân lại.
Lâm Kiều nhìn nhìn, không khỏi nheo mắt nói: "Không phải tôi tìm lầm, mà là có người không muốn nhìn thấy tôi đúng không?"
Mặc dù đây là địa chỉ được viết trên thư, kiểu dáng của cánh cổng cũng ăn khớp với bức ảnh chụp, nhưng hai nhà không thường xuyên lui tới, lá thư cuối cùng là từ hơn mười năm trước, nếu như trong khoảng thời gian này nhà họ Quý dọn đi rồi, vậy thì cũng có khả năng là cô đã tìm nhầm chỗ lắm.
Nhưng nếu như cô thật sự tìm nhầm chỗ, sao ban đầu đối phương lại không nói thẳng ra mà lại còn cầm thư của cô đi vào trong nhà?
Hơn nữa, nếu địa chỉ duy nhất này là sai, thì trong nguyên tác, làm sao mà nguyên chủ gả cho nam chính được?
Quả nhiên, khi đối phương nghe được lời này, trong mắt lóe lên sự chột dạ.
Thật sự là có người cố ý bảo bà ta nói như vậy!
Đây cũng là chuyện đã nằm trong dự kiến của Lâm Kiều, nhưng cô vẫn có chút không rõ.
Nếu như trong nguyên tác nam chính có thể kết hôn với nguyên chủ, hơn nữa lại còn là vì áp lực nên không thể không cưới, vậy thì hẳn là người nhà họ Quý phải cực lực tán thành việc thực hiện mối hôn sự này mới đúng chứ, hoặc ít nhất thì người đứng đầu nhà họ Quý cũng phải tán thành mới được.
Theo lý thì khi cô lấy bức thư ra rồi, đối phương cũng không nên phủ nhận như vậy mới đúng.
“Có phải là ông cụ Quý Xuân Minh bảo thìm nói thế không, hay là…”
Lâm Kiều còn muốn thử hai câu, nhưng cánh cổng vừa đóng lại đột nhiên được mở ra, lộ ra một khuôn mặt tuy đã có chút dấu vết năm tháng nhưng vẫn trắng nõn mềm mại.
Đó là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, nơi cổ tay áo sơ mi bằng tơ lụa còn lộ ra nửa chiếc đồng hồ kiểu nữ tinh xảo, tư thái đường đường mà đứng bên trong ngạch cửa: “Không phải là tôi đã bảo là tìm nhầm rồi à? Sao lại vẫn đứng ồn ào ngoài cổng thế này? Nếu sau này mà còn gặp phải chuyện này thì cứ trực tiếp đuổi đi đi.
"
Giọng nói của bà ấy rất êm tai, thậm chí có thể nói là khá dịu dàng, nhưng thái độ và giọng điệu đều rất trịch thượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook