Đúng vậy, nam chính là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, cho dù có gia đình thì cũng sẽ xem như không có, bất luận đi đâu anh ta cũng không muốn mang theo người nhà.

Giống như cưới vợ sinh con chỉ là nhiệm vụ chính trị, sau khi hoàn thành liền không có quan hệ gì với anh ta nữa.

Không chỉ có một mình nam chính là người như thế, mà có rất nhiều người đàn ông ở trong thời kỳ này đều như vậy, tính gia trưởng của bọn họ đặc biệt nghiêm trọng.

Hiện tại đang có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mọi thứ chẳng giống với cốt truyện ban đầu gì cả?

Lâm Nghiên Thu vô cùng nghi ngờ, bỗng nghe người đàn ông bên cạnh nhíu mày hỏi: "Không phải em rất thích đi huyện thành sao?" Mỗi lần anh trở về đều la hét muốn anh dẫn đi huyện thành, cái miệng nhỏ của cô cứ liên tục nói không ngừng, hết đòi mua cái này lại đòi mua cái kia.

"Đi chứ, tôi đi."

Lâm Nghiên Thu không biết huyện thành thời này như thế nào, cô cảm thấy khá tò mò.



"Chờ tôi một chút, tôi đem chén đũa đi rửa đã, còn Đại Bảo bọn nhỏ..."

Cô còn chưa nói xong, Trình Gia Thuật liền mở miệng nói: "Mấy đứa nhỏ cứ để ở nhà cho mẹ trông, em mau đi thay quần áo đi, chén đũa để đó cho tôi."

Vừa lúc cô cũng không muốn rửa chén, Lâm Nghiên Thu vội vàng đưa cho anh rồi vào phòng thay đồ.

Lâm Nghiên Thu là một người thích làm đẹp, kiếp trước cô có phong cách ăn mặc cố định cho riêng mình. Cô lục lọi tủ quần áo của nữ phụ và tìm thấy một cái váy màu vàng nhạt, kiểu dáng cũng tạm ổn, vừa đơn giản vừa hào phóng nhưng mà eo có hơi mập. Cô đứng suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong không gian ra một cái thắt lưng màu nâu nhạt buộc ở bên hông, lập tức một vòng eo nhỏ nhắn đã hiện ra.

Sau đó cô lấy một đôi dép màu trắng gạo mang vào rồi bước ra ngoài.

Trình Gia Thuật rửa sạch chén đũa, xem xét lại bếp lò rồi đem cái bàn vuông nhỏ đi cất. Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì anh thấy cô vợ nhỏ của mình mặc một cái váy dài đi ra, cánh tay và đôi chân trắng nõn bị lộ ra ngoài .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương