Thập Niên 80 Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
-
Chương 33
Cô ta rất tự tin vào nhan sắc của mình, trong nhóm người thanh niên trí thức này chỉ có cô là người xinh đẹp nhất. Còn những cô gái nông thôn kia thì cô ta chẳng thèm để vào mắt.
Nhưng sáng nay sau khi so sánh với Lâm Nghiên Thu ở cự ly gần, Dư Tĩnh Tĩnh đã bị một đả kích lớn.
Buổi sáng hôm nay, khi tia sáng màu xám xanh chiếu lên làn da trắng mịn như kem dưỡng da của Lâm Nghiên Thu, cô thấy trên mặt cô ta không có một lỗ chân lông nào, đôi mắt đen láy sáng người, cánh môi đỏ mọng xinh đẹp thật khiến người khác ghen tỵ.
Mà bản thân mình bởi vì thường xuyên làm việc dưới trời nắng nên làn da vừa đen vừa vàng, cho dù ngũ quan có tốt cũng không thể vớt vát được chút nào.
Dư Tĩnh Tĩnh càng nghĩ càng khó chịu, cô ta đi nhanh tới trước mặt Tống Dục, thấy anh ta đỏ mặt nhìn mình, cô cắn môi dưới rồi nhỏ giọng nói: "Đồng chí Tống, tôi... tôi đang bị... bụng của tôi có hơi khó chịu nên muốn nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp tôi làm việc một lát không?"
Thanh niên trí thức Tống Dục là một người đơn giản tốt bụng, anh ta hiểu được ý tứ của Dư Tĩnh Tĩnh, sắc mặt vốn dĩ đang đỏ lại càng đỏ hơn, anh vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô làm việc."
Dư Tĩnh Tĩnh khẽ ừ một tiếng: "Cảm ơn anh."
Tống Dục cười ha hả nói: "Có gì đâu mà cảm ơn, giúp đỡ nữ đồng chí là chuyện nên làm!"
Dư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút lại khen: "Đồng chí Tống, anh thật là một người tốt." Nói xong, cô nở nụ cười với anh.
Tống Dục được khen nên ngại ngùng gãi đầu, anh nhìn theo bóng dáng rời đi của nữ đồng chí mà mình thầm mến, trong đầu anh bây giờ đều là nụ cười vừa rồi của Dư Tĩnh Tĩnh.
Cô ấy khen mình là người tốt, có phải cô ấy muốn tìm hiểu mình hay không?
......
Lâm Nghiên Thu có thói quen ăn chậm nhai kỹ, trong khi người khác đã ăn xong mà cô chỉ mới ăn được nửa cái bánh rau dại. Vừa rồi cô nghe anh cả nói đi xuống ruộng làm việc, cô còn tưởng rằng họ cũng muốn cô đi .
Nhưng sáng nay sau khi so sánh với Lâm Nghiên Thu ở cự ly gần, Dư Tĩnh Tĩnh đã bị một đả kích lớn.
Buổi sáng hôm nay, khi tia sáng màu xám xanh chiếu lên làn da trắng mịn như kem dưỡng da của Lâm Nghiên Thu, cô thấy trên mặt cô ta không có một lỗ chân lông nào, đôi mắt đen láy sáng người, cánh môi đỏ mọng xinh đẹp thật khiến người khác ghen tỵ.
Mà bản thân mình bởi vì thường xuyên làm việc dưới trời nắng nên làn da vừa đen vừa vàng, cho dù ngũ quan có tốt cũng không thể vớt vát được chút nào.
Dư Tĩnh Tĩnh càng nghĩ càng khó chịu, cô ta đi nhanh tới trước mặt Tống Dục, thấy anh ta đỏ mặt nhìn mình, cô cắn môi dưới rồi nhỏ giọng nói: "Đồng chí Tống, tôi... tôi đang bị... bụng của tôi có hơi khó chịu nên muốn nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp tôi làm việc một lát không?"
Thanh niên trí thức Tống Dục là một người đơn giản tốt bụng, anh ta hiểu được ý tứ của Dư Tĩnh Tĩnh, sắc mặt vốn dĩ đang đỏ lại càng đỏ hơn, anh vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô làm việc."
Dư Tĩnh Tĩnh khẽ ừ một tiếng: "Cảm ơn anh."
Tống Dục cười ha hả nói: "Có gì đâu mà cảm ơn, giúp đỡ nữ đồng chí là chuyện nên làm!"
Dư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút lại khen: "Đồng chí Tống, anh thật là một người tốt." Nói xong, cô nở nụ cười với anh.
Tống Dục được khen nên ngại ngùng gãi đầu, anh nhìn theo bóng dáng rời đi của nữ đồng chí mà mình thầm mến, trong đầu anh bây giờ đều là nụ cười vừa rồi của Dư Tĩnh Tĩnh.
Cô ấy khen mình là người tốt, có phải cô ấy muốn tìm hiểu mình hay không?
......
Lâm Nghiên Thu có thói quen ăn chậm nhai kỹ, trong khi người khác đã ăn xong mà cô chỉ mới ăn được nửa cái bánh rau dại. Vừa rồi cô nghe anh cả nói đi xuống ruộng làm việc, cô còn tưởng rằng họ cũng muốn cô đi .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook