Ăn cơm xong, Trình Trân Ái không dám nán lại, chào hỏi vợ chồng Cao Tuấn Dân vài câu rồi quay về trấn Tứ Thủy, Thịnh Đức An đương nhiên là đi cùng cô.

Cao Tuấn Dân cho hai người mượn chiếc xe đạp ở nhà, “Dù sao An Tử trước khi về đội cũng phải đến chỗ tôi, lúc đó mang xe trả lại là được, trong nhà còn một chiếc nữa, không ảnh hưởng gì.

"
Thế là hai người cùng ngồi xe đạp trở về trấn Tứ Thủy.

Khi sắp đến cổng nam trấn Tứ Thủy, đột nhiên nổi gió, một mình đạp xe đã hơi vất vả, huống chi phía sau còn chở thêm Trình Trân Ái, eo lưng Thịnh Đức An cúi về phía trước, rõ ràng là có hơi gắng sức.

“…Tôi xuống đi bộ, phía trước cũng sắp đến rồi.

"
Thịnh Đức An đáp: “Không sao, chỉ còn vài bước nữa thôi.

"
Trình Trân Ái vẫn ra hiệu cho anh dừng xe rồi nhảy xuống xe, “Thật sự không cần đâu, cảm ơn chú bảy…”
Thịnh Đức An nhìn cô với ánh mắt dò xét, Trình Trân Ái nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lời, “Cảm ơn… anh.


"
“Ừm.

" Thịnh Đức An cũng không kiên trì nữa, “Vậy em đi đường cẩn thận.

"
Trình Trân Ái còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng mắng chửi sau lưng:
“Hai người! Đồ chó má, vội vã như vậy đã muốn dan díu với nhau rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không thể ngờ tới!"
Quay đầu lại, thấy chồng cũ Thịnh Gia Xương hùng hổ xông tới, dáng vẻ loạng choạng, nhìn là biết lại say xỉn rồi.

Thấy hắn sắp sửa nhào lên người Trình Trân Ái, Thịnh Đức An ra tay còn nhanh hơn, giành trước một bước túm lấy cổ tay Thịnh Gia Xương, “Cậu đang làm loạn cái gì vậy!"
Thịnh Gia Xương đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“…Ái chà, đau, tôi, tôi làm loạn? Nếu hai người không dan díu với nhau thì sợ tôi làm loạn à?"
Có lẽ là do Thịnh Đức An tăng thêm lực tay, Thịnh Gia Xương kêu thảm một tiếng, “Chú, chú, chú buông tôi ra trước.

"
“Buông cậu ra cũng được, ngậm cái miệng của cậu lại.


"
Thịnh Gia Xương đau đến mức mặt mũi biến dạng, khó khăn gật gật đầu.

Thịnh Đức An buông tay, Thịnh Gia Xương hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái rồi bất mãn bỏ đi.

Trời đã về chiều, Trình Trân Ái cảm ơn rồi vội vàng rời đi.

Cô ôm ngực, vẫn còn chút sợ hãi, thầm nghĩ cái gã Thịnh Gia Xương này đúng là âm hồn bất tán, không đi tìm Phùng Thúy để sinh con trai, lại chạy đến đây làm gì chứ.

Nghĩ kỹ lại, cô chợt nhớ ra khu Nam Quan này có một vài sòng bạc ngầm, kiếp trước Thịnh Gia Xương bị người ta gài bẫy ở đây, thua không ít tiền.

Gã đàn ông này thật đúng là chẳng thay đổi tí nào!
May mà mình đã ly hôn rồi, Trình Trân Ái cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít, đi ngang qua tiệm bánh, cô mua hai cân bánh mật và kẹo kim quả, nghĩ ngợi một chút, cô lại mua thêm một hộp trái cây đóng hộp và ít hoa quả tươi.

Tuy không thích cách hành xử của anh chị cả nhưng dù sao cũng là người một nhà, cha mẹ hiện tại đang sống cùng anh chị, cô cũng không thể trở mặt được.

Hà Xuân Hoa thích ăn mấy thứ ngọt này, mua về cũng tốt, đỡ phải nghe cô ta lải nhải.


Hôm nay là lần đầu tiên Thịnh Gia Xương đến khu Nam Quan chơi bài, nhưng hắn thậm chí còn không có tư cách lên bàn, ở đây người ta chơi lớn, bản thân hắn lại không có tiền nên chỉ có thể đứng ngoài xem.

Nhìn người khác thắng tiền, trong lòng hắn ghen tị vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phải kiếm ít tiền từ nhà họ Trình mới được, anh vợ cả không phải vẫn luôn muốn có được công việc ở đoàn kịch của Trình Trân Ái hay sao, vậy thì kiểu gì cũng phải bỏ tiền ra đổi lấy chứ nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương