“Cha, mẹ,” Trình Chấn Đường ho khan một tiếng, “Con không phải là phản đối em gái về nhà, nhưng cha mẹ nhìn tình hình nhà mình bây giờ xem, Truyền Quang năm nay đã mười sáu tuổi, sắp đến tuổi lấy vợ rồi, sang năm con phải chuẩn bị xây nhà cho nó, nhưng cái sân bên kia nhà con lại quá nhỏ…”
“Đúng vậy đó cha mẹ, trước đây chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi, cái sân này sẽ để dành cho Truyền Quang lấy vợ mà?” Xuân Hoa lạnh lùng nói, “Bây giờ em gái về đây ở, vậy thì con trai của con lấy vợ rồi biết ở đâu?”
Hai vợ chồng hát bài ca muôn thuở, rõ ràng là đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước.

Trình Ái Đường hừ lạnh một tiếng, “Anh cả, chị dâu, Truyền Quang mới bao nhiêu tuổi chứ? Đã tính đến chuyện lấy vợ sao? Em còn chưa lấy vợ đây này, cho dù có xếp hàng thì cũng chưa đến lượt Truyền Quang đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, hai người các người có tới tám trăm cái ruột thừa lận đấy,” Trình Nhụy Kiều trừng mắt nhìn anh trai mình, “Anh cả, anh có còn là anh ruột của chúng em nữa không vậy?!”
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!” La Tú Liên đập bàn, “Năm mới mà các người không cho hai mẹ con nó ở nhà, chẳng lẽ lại để chúng ra đường ngủ sao? Con gái tôi ở nhà tôi, tôi xem ai dám ý kiến, ai mà ý kiến thì tự mình cút khỏi đây!”
Giọng nói của La Tú Liên còn hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, hai vợ chồng con cả lập tức im lặng.

Hà Xuân Hoa cho dù có ý kiến gì đi nữa nhưng cô ta rất sợ bà mẹ chồng ghê gớm này, dù sao thì bà cũng đang làm phụ bếp ở nhà ăn của trường học, cũng có thu nhập, không giống như cô ta ăn uống gì cũng phải ngửa tay xin tiền nhà chồng.


Bà vừa lên tiếng là cô ta không dám hó hé gì nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng mình.

Trình Chấn Đường cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy thái độ của cha mẹ và các em mình:
"! Không ai nói rằng không đồng ý.

Tụi con chỉ là nói về những khó khăn trước mắt thôi mà? Tết Nguyên đán sắp đến rồi, em gái về sống ở nhà, nhưng mà một người phụ nữ đã ly hôn lại sống ở nhà cha mẹ đẻ cũng sẽ tạo ra nhiều tai tiếng… ”
Trình Trân Ái đợi mọi người nói xong mới chậm rãi đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước cha mẹ.

La Tú Liên vội vàng chạy tới đỡ cô, “Con làm gì vậy, con đang mang thai đấy, mau ngồi xuống đi.



“Cha, mẹ, anh cả, chị dâu, em trai, em gái, xin lỗi mọi người, con đã gây rắc rối cho mọi người rồi.

” Trình Trân Ái nói chậm rãi và kiên quyết, “Ly hôn là do con tự nguyện, cho nên chuyện sau này con sẽ tự mình đối mặt, mọi người yên tâm, con sẽ không ở nhà này đâu.


La Tú Liên lo lắng nói: “Con gái ngốc này, con đang nói cái gì vậy, mẹ đã nói là con cứ yên tâm ở lại, người khác nói gì không cần để ý!”
La Tú Liên nói xong liền trừng mắt nhìn hai vợ chồng con trai cả: “Hai đứa nghe cho kỹ đây, mỗi tháng chúng ta cho nhà các con bao nhiêu trong lòng các con không tự biết à? Truyền Quang mới mười sáu tuổi, bây giờ quốc gia khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, nó có thêm mười năm nữa để bàn chuyện cưới xin, ý đồ xấu trong lòng các con tốt nhất nên dẹp đi cho mẹ…”
“Mẹ,” Trình Trân Ái ngắt lời La Tú Liên, “Mấy ngày nay phiền mẹ giúp con chăm sóc Tuyết Nha, ngày mai con đến đơn vị thu dọn một chút, sau này con sẽ ở bên đó.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương