Những âm thanh ồn ào bên ngoài và giọng nói bên cạnh nghe thật quen thuộc.
Trình Trân Ái vẫn còn mơ màng, theo bản năng đưa tay dụi mắt.

Mở mắt ra, cô giật mình bởi cảnh tượng trước mắt.
Trên bức tường cũ kỹ ố vàng dán bức tranh Tết, hai đứa trẻ mũm mĩm trong tranh đang cười với cô.
Mà hai khuôn mặt trước mắt là em gái Trình Nhụy Kiều và con gái lớn Thịnh Tuyết Nha mà cô vô cùng quen thuộc!
Trình Nhụy Kiều lúc này đang cột tóc hai bên, gương mặt thanh tú xinh đẹp, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Còn Thịnh Tuyết Nha trông chỉ mới bốn, năm tuổi.
Trình Trân Ái cúi đầu nhìn xuống, thấy bụng mình hơi nhô lên.

Lại nghe thấy giọng nói đầy nội lực bên ngoài, đó chính là giọng mẹ ruột của cô: La Tú Liên!
Trình Trân Ái giật mình tỉnh giấc, cô cố gắng lê cái thân nặng nề của mình dậy, nhìn cô em gái đang tức giận, rồi lại quan sát đứa con gái từ đầu đến chân.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên tờ lịch ở đầu giường.

Trên đó hiện rõ dòng chữ: Ngày 27 tháng 01 năm 1985.
Đã là tháng Chạp, mai là đến mùng 8 tháng Chạp.
Trình Trân Ái nhìn hình ảnh trẻ trung của mình trong gương, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi.
Cô thật sự đã quay về thời còn trẻ sao? Cô âm thầm tính toán, nếu bây giờ là năm 1985 thì năm nay cô mới ba mươi tuổi!
Con gái nhỏ lay lay tay cô, nũng nịu gọi: "Mẹ ơi, con đói~~"
Trình Nhụy Kiều bực bội: "Thật là bực mình mà! Chị, đi nào, chúng ta cùng ra ngoài mắng cho cô ta một trận.

Chiều cô ta quá nên mới sinh hư, ngày nào cũng như ngày nào!"
Trình Trân Ái lúc này mới hoàn hồn, tiếng cãi vã bên ngoài vẫn chưa dứt.

Cô nắm tay con gái nhỏ, cùng Trình Nhụy Kiều bước ra khỏi Tây phòng.
Trong chính phòng có mẹ cô là La Tú Liên, anh cả Trình Chấn Đường, chị dâu Hà Xuân Hoa và hai đứa cháu trai.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hai đứa nhỏ này, đứa lớn tên là Trình Truyền Quang, đứa nhỏ tên là Trình Truyền Ấn.

Trình Trân Ái đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh, anh chị còn trẻ, các cháu còn nhỏ, lúc này cô mới cảm thấy chân thật.
Cô thật sự đã trở về rồi, trở về thời điểm bốn mươi năm trước!
Ký ức dần dần trở nên rõ ràng.

Cô nhớ ra rồi, ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chị dâu cô Hà Xuân Hoa là người lắm lời lại khéo mồm mép, đã dụ dỗ cô nhường công việc ở đoàn kịch huyện cho anh trai cô.
Cô vừa mới đồng ý thì người phụ nữ này đã tìm cách đuổi cô đi.
Năm đó cô không muốn nhìn thấy mẹ mình khó xử nên đã bế con gái quay về Thịnh Trang.

Trên đường về trời rét buốt, cô không may bị ngã.
Lúc đó Trình Trân Ái đã mang thai tháng thứ năm.

Thời đó, giao thông và thông tin đều không được phát triển, đợi đến khi Thịnh Tuyết Nha năm tuổi tự mình quay về nhà bà ngoại gọi người đến giúp thì Trình Trân Ái đã bị mất máu quá nhiều và ngất đi.
Đứa con bé bỏng ấy đã không giữ được, sau khi bị ép sinh ra thì mới biết là một bé trai đã thành hình.
Bác sĩ nói rằng cơ thể cô bị tổn thương, nếu sinh con nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thịnh Gia Xương vốn đã có người khác bên ngoài, sau chuyện này, thái độ của hắn ta đối với cô lại càng lạnh nhạt.
Sau đó để níu kéo trái tim người đàn ông này, cô đã mạo hiểm mang thai, không ngờ cặp song sinh sinh ra lại là hai cô con gái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương