Thập Niên 80 Gả Cho Ác Bá
Chương 43: Em Không Thích Thím Ấy À

Dịch giả: Uất Kim Hương

"Gần nhà anh hả?"

"Ừ... Em cũng biết đấy, chỉ có mẹ Vương mập thôi. Vốn muốn tìm một nhà khác nhưng mẹ Vương mập nói cửa nhà thím ấy hỏng rồi, cần sửa, nhất định muốn anh cho thím ta một cơ hội, cứ đứng lì ở nhà anh không chịu đi.”

Nói đến đây, Qua Uyên sờ sờ mũi, có vẻ hơi giận.

Rõ ràng là tình huống này không nằm trong dự liệu của anh, có lẽ anh còn đang tự hỏi khuôn mặt đáng sợ của mình không còn khiến ai sợ nữa ư?

Nhưng mà người chết vì tiền!

Diệp Uyển Thanh không nhịn được cười: "Trở về xem đã, có gì nói sau.”

Về đến nhà của Qua Uyên thì thấy mẹ Vương mập đã bày ra một chiến trường trong sân, một tay cầm củ cải trắng, một tay cầm đao điên cuồng băm băm. Trên mặt đất đã bày mấy cái chậu nước ngâm khoai tây thái lát, rau diếp và các loại nguyên liệu nấu ăn khác.

"Em gái, em xem như vậy được chưa?" Mẹ Vương mập vừa thấy Diệp Uyển Thanh bước vào đã lập tức cầm dao xông tới.

Qua Uyên vội vàng chắn trước người Diệp Uyển Thanh.



Mẹ Vương Mập: "... Tôi không giết người, giết người là vi phạm pháp luật.” Nhưng thím ta vung dao như thế thật sự là không thuyết phục chút nào.

Qua Uyên không nhúc nhích.

Diệp Uyển Thanh đi vòng qua thân hình cao lớn của Qua Uyên, nhịn cười nhìn nguyên liệu mà mẹ Vương mập đã cắt xong, từng miếng dày mỏng đều nhau, nhìn rất đẹp, chứng tỏ thím ấy cũng rất cố gắng.

"Khá tốt rồi.” Cô mỉm cười rồi gật đầu: “Sau này phải làm phiền thím rồi."

“Không phiền hà gì đâu, về sau cứ giao hết việc này cho tôi, Tiểu Uyên trả lương cao lắm!” Nghĩ đến chuyện sau này gia đình lại có thêm một khoản thu vào là mẹ Vương mập lại kích động huơ huơ con dao, nhìn càng đáng sợ hơn.

Qua Uyên: "..."

Sao anh lại thành Tiểu Uyên rồi!

Bản chất con người thật sự rất phức tạp.

Nguyên liệu nấu lẩu xiên que thì đã có mẹ Vương mập chuẩn bị, Diệp Uyển Thanh cũng bớt được bao nhiêu việc. Sau khi bàn bạc với mẹ Vương mập về công tác chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày thì cô để thím ấy vào bếp nấu cơm tối.

Qua Duyệt ôm thùng nước nhỏ của cô tới, kéo vạt áo Diệp Uyển Thanh rồi thỏ thẻ với cô: "Chị dâu xinh đẹp, sau này ngày này mẹ Vương mập cũng đến nhà chúng ta ạ?"



"Em không thích thím ấy à?" Diệp Uyển Thanh hỏi.

Qua Duyệt lắc đầu, ánh mắt hoang mang: "Hôm nay thím ấy còn bảo Vương mập dẫn em đi chơi.”

Diệp Uyển Thanh đau lòng, cô phát hiện mình đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng, cô vội vàng ngồi xổm xuống rồi hỏi cô bé: "Vậy em có thích chơi với đám Vương mập không?"

"Không thích..." Qua Duyệt thốt ra hai tiếng rồi lại uể oải cúi đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Bọn họ chẳng thích em, cũng không muốn chơi với em. Em chơi bắn bi, xếp gỗ với bọn họ nhưng họ vẫn không thích em, chơi xong còn đẩy em, bắt nạt em nữa.”

Thế nên mẹ Vương mập bảo cậu con trai cưng mang Qua Duyệt đi chơi đúng là chuyện đầu tiên trong đời.

Diệp Uyển Thanh nhìn xuống cái xô nhỏ của Qua Duyệt, bên trong chứa đồ chơi của cô nhóc.

Trái tim cô quặn lại.

Trẻ con thì có chuyện gì buồn phiền ngoài chuyện bị bạn bè cô lập đâu, cô nhóc còn cảm thấy hình như tất cả mọi người đều ghét bỏ mình...

Qua Uyên không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể để Qua Duyệt cơm áo không lo. Nhưng Qua Duyệt rất cô đơn, cô muốn có bạn bè, vì vậy cô thường ôm cái xô nhỏ đầy "bảo vật" của mình mà lang thang xung quanh.

Đồ chơi của cô thật sự rất nhiều, nên cũng vì đồ chơi mà thỉnh thoảng đám trẻ xung quanh cũng chơi với cô bé một vài hôm, nói ra thì cô bé vẫn có thể nhận được một chút hòa nhập hiếm hoi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương