Không quan tâm nói thế nào, chuyện này đều là chồng đã mất của cô phù hộ.

Lưu Tú Hồng nằm lên giường lần nữa, mới vừa rồi lăn qua lăn lại một trận, lúc này cơ thể cô hư yếu lợi hại, ngay cả tay cầm ảnh chụp đều hơi run rẩy. Nhưng cho dù cơ thể không khỏe, trong lòng cô vẫn rất vui sướng.

Có thứ gì càng khiến người ta phấn chấn hơn cuộc sống xuất hiện hi vọng một lần nữa? Ban đầu cô còn đang rầu rĩ chuyện đội ngư nghiệp giải tán xong, có lẽ cuộc sống của ba mẹ con bọn họ sẽ không thể tiếp tục được nữa. Cho dù lãnh đạo phía trên thương xót bọn họ, nguyện ý cho chút trợ cấp, nhưng cuộc sống xòe tay ra xin cơm có thể dễ chịu ư?

Nếu có thể, cô tình nguyện dựa vào hai tay của mình tranh thủ ngày lành. Hơn nữa hiện giờ hai đứa bé còn nhỏ, tuyệt đối không thể để bọn nhỏ cho rằng dựa vào người khác là đương nhiên, nếu thực sự dưỡng thành thói quen đó, chỉ sợ đợi cô trăm tuổi, cũng không có mặt mũi đi gặp chồng dưới đất.

Lưu Tú Hồng lại tỉ mỉ hồi tưởng một lần, thực ra trước đây cô cũng từng lên thuyền đánh cá.

Khi đó cô theo cha ra biển bắt cá, cha cô vì khi còn trẻ chịu nhiều khổ cực, sau này lớn tuổi, cũng có chút không khỏe mạnh nữa. Bởi vậy không đi thuyền lớn, chỉ lên thuyền đánh cá nhỏ, làm việc vớt ở hải vực gần đây, thường là buổi sáng xuất phát buổi tối trở lại, dù thỉnh thoảng chậm trễ một chút, cùng lắm là ra ngoài hai ngày. Không giống như thuyền đánh cá to, ít nhất phải năm sáu ngày, có đôi khi nửa tháng mới trở về một chuyến.

Cô còn nhớ rõ lúc ấy vì còn nhỏ tuổi, không có việc gì làm nên giúp làm cơm.

Nấu cơm trên thuyền dùng là bếp lò dầu hỏa, tên cũng như nghĩa đốt là dầu hỏa, trong ấn tượng là thùng sắt hình tròn màu lục. Bởi vì bản thân bếp lò không lớn, nồi cũng nhỏ, mỗi lần đều chỉ có thể nấu không nhiều đồ ăn lắm. May mắn thuyền đánh cá nhỏ cũng chỉ có mấy người, cô giúp làm cơm, có thể theo thuyền ăn cơm, tiết kiệm đồ ăn ở nhà.

“Mẹ, mẹ…” Kiệt Kiệt bất chợt gọi, cho dù hơi mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nghe ra cậu bé đang gọi mẹ.

Lưu Tú Hồng đặt quyển sổ và ảnh chụp xuống, một tay ôm con trai vào ngực: “Kiệt Kiệt, cha con ở trên trời nhìn ba mẹ con chúng ta, chúng ta nhất định có thể sống tiếp được. Chẳng những sẽ sống tiếp được, còn rất tự tại, rất thoải mái!”

Kiệt Kiệt không hiểu gì, cậu bé nhìn mẹ đột nhiên lệ rơi đầy mặt, mới chậm rãi bò tới. Đứa nhỏ có tính tốt, cho dù bị ôm chặt trong ngực, cũng không ầm ĩ không nháo, chỉ ngây thơ nâng mắt nhìn về phía mẹ.



Ôm đứa bé khóc một lúc, trái lại Lưu Tú Hồng thoải mái hơn không ít, giống như kìm nén trong lòng đã lâu, lập tức phát tiết hết cả ra, ngay cả bệnh tình giống như đều nhẹ đi vài phần.

Kìm nén dưỡng bệnh chừng hai ngày, đến ngày thứ ba, Lưu Tú Hồng thực sự không nhịn được, ôm Kiệt Kiệt đến tiệm chụp hình bên công xã, in lại một bức ảnh trước, lại mua hai khung hình thủy tinh, mất tổng cộng bốn hào.

Cho dù đau lòng tiền, Lưu Tú Hồng đều cảm thấy số tiền này bỏ ra rất đáng. Cô tính để lại một bức ảnh cho mình, đặt ở trên giường trong nhà, sớm muộn gì còn có thể thắp nén hương. Hiện giờ không thể sánh bằng mấy năm trước đây, về phong kiến mê tín gì đó không nghiêm túc lắm, lúc trước khi nhà mình làm tang sự. chỉ đốt tiền giấy. Trên cơ bản chỉ cần không phải ầm ĩ quá phận, cán bộ trong đội sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Còn như mặt khác…

Lưu Tú Hồng đặc biệt trở về nhà cũ một chuyến, đưa ảnh chụp cho mẹ chồng.

“Đây là… Quốc Cường của tôi mà!” Bà cụ Hứa lập tức chảy nước mắt, lão lệ tung hoành.

Cái từ lão lệ tung hoành, thực ra là mang theo tình cảm bi thương đặc biệt. Trên gương mặt người ta đầy nếp nhăn, nước mắt căn bản không có biện pháp rơi xuống, mà theo nếp nhăn trên mặt, chảy ngang qua. Quả nhiên là nghe thì lòng chua xót, nhìn quả thực chính là trái tim như bị bóp chặt.

Lưu Tú Hồng không ở lại nhà cũ, lau nước mắt rời đi.

Chuyện cũ đã qua, người còn sống không quan tâm bi thương ở sâu trong lòng thảm thiết bao nhiêu, dù sao cuộc sống cũng phải tiến về phía trước, ngày cũng phải trôi qua.

Sau khi điều dưỡng cơ thể xong, Lưu Tú Hồng không nghỉ ngơi nhiều, lập tức tới nhà chị cả cô, chuẩn bị hỏi thăm tin tức mới nhất về đội ngư nghiệp giải tán. Hay là nói, cô muốn hỏi một chút xem có khả năng hợp tác hay không.

Đội ngư nghiệp có đủ loại thuyền khác nhau. Hình như trước đó không lâu phía trên mới phân thuyền đánh cá mới tới, Lưu Tú Hồng không hy vọng xa vời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương