Thập Niên 80 Đại Vương Hải Sản Dịch
-
Chương 31: Phiền Não
“Tôi biết trong đầu mọi người chắc chắn không muốn, không sinh được con trai thì phải sinh con trai, có con trai thì phải sinh thêm mấy đứa. Nhưng chuyện này là chính sách mới của quốc gia, không thể sửa đổi. May mắn phía trên cũng biết sự khó xử của chúng ta, nên bắt đầu từ thành phố lớn trước, mới chậm rãi mở rộng đến huyện thành nhỏ, cuối cùng mới đến bên chỗ chúng ta.”
“Bắt đầu từ năm nay, thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải sẽ bắt đầu kế hoạch hóa gia đình. Không phục tùng, đuổi việc không phát lương phiếu. Mà gia đình chỉ sinh một con, còn được trợ cấp con một.”
“Lãnh đạo công xã chúng ta phỏng đoán, thành phố lớn mở rộng một năm, đến huyện thành nhỏ thì một hai năm, đợi tới chỗ chúng ta, ít nhất cũng phải ba năm sau.”
“Cho nên không phải không cho mọi người sinh, là phải sinh sớm một chút. Đợi chính sách chân chính tới chỗ chúng ta, nên làm gì thì phải xử lý thế ấy. Đến lúc đó đừng cãi với tôi, đừng nói tôi không nghe theo, phía trên sẽ không để mọi người tùy ý làm bừa!”
Bác gái chủ nhiệm vẫn có chút bản lĩnh, nói mọi chuyện theo hướng nghiêm trọng trước, sau đó lại cho thời gian thư thả. Các đội viên vốn rất kháng cự, đợi nghe xong những lời bà ấy bổ sung, đương nhiên là không kháng cự nữa, chỉ cảm thấy có rất nhiều sức ép.
Muốn sinh thì nhanh sinh đi, bây giờ sinh không sao, sau này muốn sinh sẽ không để cho sinh.
Chỉ trong nháy mắt, chuyện gì cũng đều có vẻ chẳng quan trọng, không ai để ý tới chính sách có thích hợp hay không, trong đầu đều là liên tục sinh.
Ồ… Cũng có người không phải rất để ý.
Vẻ mặt Lưu Tú Hồng mờ mịt nghe xong toàn bộ, mọi người đang thảo luận vô cùng hăng say, cô thì hoàn toàn như hồn dạo chơi ngoài bầu trời. Mãi đến khi chị cả cô đi tới vỗ cô một cái, cô mới khó khăn hoàn hồn: “Chị cả?”
Đúng rồi, chị cả cô có một con trai độc nhất, nên sốt ruột.
Không ngờ tới Lưu Soái Hồng vẫn luôn không để ý: “Nếu chị có thể sinh, mấy năm trước đã sinh, không phải vẫn không mang thai sao? Đánh giá tiếp trong sinh mệnh của chị có lẽ chỉ có đứa bé duy nhất là Hàng Hàng.”
“Chị cả.” Lưu Tú Hồng nhắc nhở một chút, cho dù trong một hai năm nay tiếng gió không căng thẳng như vậy, nhưng những cái gọi là phong kiến còn sót lại, có thể không nhắc tới thì đừng nhắc tới tốt hơn. Hơn nữa hiện giờ hai bọn họ đang ở bãi phơi cá, xung quanh còn nhiều người.
Lưu Soái Hồng nghe hiểu, lập tức chuyển đề tài: “Không nói chị nữa, chúng ta nói chuyện về Anh Hồng đi. Em nói xem em ấy nên làm sao đây?”
“Chị hai à…” Lưu Tú Hồng rơi vào khó xử.
Trước đây có nói, nhà Lưu Tú Hồng có hai anh trai hai chị gái, cô là nhỏ nhất trong nhà. Hai anh trai thì không tồi, bọn họ lớn tuổi, dưới gối đều có mấy con trai con gái, sinh hay không sinh đều không sao cả. Mà trong ba chị em bọn cô, chị cả Lưu Soái Hồng chỉ có một đứa con trai, chị hai thì chỉ có một con gái, trái lại chỉ có cô có hai con trai.
Không quan tâm tuyên truyền đúng chỗ thế nào, trừ phi có thể để phụ nữ cũng kiếm được nhiều tiền như đàn ông, nếu không thì cái gọi là nam nữ ngang hàng chỉ như lời nói suông.
Điểm này, bản thân Lưu Tú Hồng lĩnh hội khắc sâu nhất, cho dù là bác gái chủ nhiệm cho cô trợ giúp rất lớn, khiến cô miễn cưỡng nuôi sống mình và con trai, thực ra trong lòng cô vẫn không yên lòng.
Trong đội cho phiếu lương thực, cũng cho vay tiền mua lương thực, chính cô kiếm công điểm miễn cưỡng đủ ăn. Nhưng như vậy thì sao? Người sống ở trên đời này, không chỉ có hai chữ ăn uống, quần áo giày dép thì làm sao bây giờ? Tương lai bọn nhỏ học thì lấy đâu ra tiền? Còn tương lai bọn nhỏ cưới vợ cần tiền lễ hỏi và tiền xây nhà, hiện giờ cô chỉ có thể cố gắng coi như không có những thứ này, qua một ngày thì tính một ngày.
- - Nếu cô cũng có thể kiếm được tiền như đàn ông thì tốt quá.
“Ở trong thành còn đỡ, nghe nói rất nhiều nhà máy đều tuyển nhân viên nữ. Nhưng chỗ chúng ta, nếu chỉ có một con gái duy nhất, tương lai già dựa vào ai đây?” Đôi mắt Lưu Tú Hồng khép hờ, trên mặt lộ vẻ u sầu.
Lưu Soái Hồng vội vàng gật đầu phụ họa: “Không phải vậy sao? Em xem hai chị em chúng ta hiếu thuận như vậy, ngày lễ ngày tết đều tặng đồ về nhà mẹ đẻ, nhưng bình thường chiếu cố cha mẹ còn không phải hai anh trai?”
“Ừm…” Lưu Tú Hồng càng lúc càng u sầu, không chỉ sầu chị hai của cô, còn vì lời nói của Lưu Soái Hồng mà cảm thấy phiền não.
Trước mắt đã là tháng tám, qua một tháng nữa sẽ là lễ trung thu.
“Bắt đầu từ năm nay, thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải sẽ bắt đầu kế hoạch hóa gia đình. Không phục tùng, đuổi việc không phát lương phiếu. Mà gia đình chỉ sinh một con, còn được trợ cấp con một.”
“Lãnh đạo công xã chúng ta phỏng đoán, thành phố lớn mở rộng một năm, đến huyện thành nhỏ thì một hai năm, đợi tới chỗ chúng ta, ít nhất cũng phải ba năm sau.”
“Cho nên không phải không cho mọi người sinh, là phải sinh sớm một chút. Đợi chính sách chân chính tới chỗ chúng ta, nên làm gì thì phải xử lý thế ấy. Đến lúc đó đừng cãi với tôi, đừng nói tôi không nghe theo, phía trên sẽ không để mọi người tùy ý làm bừa!”
Bác gái chủ nhiệm vẫn có chút bản lĩnh, nói mọi chuyện theo hướng nghiêm trọng trước, sau đó lại cho thời gian thư thả. Các đội viên vốn rất kháng cự, đợi nghe xong những lời bà ấy bổ sung, đương nhiên là không kháng cự nữa, chỉ cảm thấy có rất nhiều sức ép.
Muốn sinh thì nhanh sinh đi, bây giờ sinh không sao, sau này muốn sinh sẽ không để cho sinh.
Chỉ trong nháy mắt, chuyện gì cũng đều có vẻ chẳng quan trọng, không ai để ý tới chính sách có thích hợp hay không, trong đầu đều là liên tục sinh.
Ồ… Cũng có người không phải rất để ý.
Vẻ mặt Lưu Tú Hồng mờ mịt nghe xong toàn bộ, mọi người đang thảo luận vô cùng hăng say, cô thì hoàn toàn như hồn dạo chơi ngoài bầu trời. Mãi đến khi chị cả cô đi tới vỗ cô một cái, cô mới khó khăn hoàn hồn: “Chị cả?”
Đúng rồi, chị cả cô có một con trai độc nhất, nên sốt ruột.
Không ngờ tới Lưu Soái Hồng vẫn luôn không để ý: “Nếu chị có thể sinh, mấy năm trước đã sinh, không phải vẫn không mang thai sao? Đánh giá tiếp trong sinh mệnh của chị có lẽ chỉ có đứa bé duy nhất là Hàng Hàng.”
“Chị cả.” Lưu Tú Hồng nhắc nhở một chút, cho dù trong một hai năm nay tiếng gió không căng thẳng như vậy, nhưng những cái gọi là phong kiến còn sót lại, có thể không nhắc tới thì đừng nhắc tới tốt hơn. Hơn nữa hiện giờ hai bọn họ đang ở bãi phơi cá, xung quanh còn nhiều người.
Lưu Soái Hồng nghe hiểu, lập tức chuyển đề tài: “Không nói chị nữa, chúng ta nói chuyện về Anh Hồng đi. Em nói xem em ấy nên làm sao đây?”
“Chị hai à…” Lưu Tú Hồng rơi vào khó xử.
Trước đây có nói, nhà Lưu Tú Hồng có hai anh trai hai chị gái, cô là nhỏ nhất trong nhà. Hai anh trai thì không tồi, bọn họ lớn tuổi, dưới gối đều có mấy con trai con gái, sinh hay không sinh đều không sao cả. Mà trong ba chị em bọn cô, chị cả Lưu Soái Hồng chỉ có một đứa con trai, chị hai thì chỉ có một con gái, trái lại chỉ có cô có hai con trai.
Không quan tâm tuyên truyền đúng chỗ thế nào, trừ phi có thể để phụ nữ cũng kiếm được nhiều tiền như đàn ông, nếu không thì cái gọi là nam nữ ngang hàng chỉ như lời nói suông.
Điểm này, bản thân Lưu Tú Hồng lĩnh hội khắc sâu nhất, cho dù là bác gái chủ nhiệm cho cô trợ giúp rất lớn, khiến cô miễn cưỡng nuôi sống mình và con trai, thực ra trong lòng cô vẫn không yên lòng.
Trong đội cho phiếu lương thực, cũng cho vay tiền mua lương thực, chính cô kiếm công điểm miễn cưỡng đủ ăn. Nhưng như vậy thì sao? Người sống ở trên đời này, không chỉ có hai chữ ăn uống, quần áo giày dép thì làm sao bây giờ? Tương lai bọn nhỏ học thì lấy đâu ra tiền? Còn tương lai bọn nhỏ cưới vợ cần tiền lễ hỏi và tiền xây nhà, hiện giờ cô chỉ có thể cố gắng coi như không có những thứ này, qua một ngày thì tính một ngày.
- - Nếu cô cũng có thể kiếm được tiền như đàn ông thì tốt quá.
“Ở trong thành còn đỡ, nghe nói rất nhiều nhà máy đều tuyển nhân viên nữ. Nhưng chỗ chúng ta, nếu chỉ có một con gái duy nhất, tương lai già dựa vào ai đây?” Đôi mắt Lưu Tú Hồng khép hờ, trên mặt lộ vẻ u sầu.
Lưu Soái Hồng vội vàng gật đầu phụ họa: “Không phải vậy sao? Em xem hai chị em chúng ta hiếu thuận như vậy, ngày lễ ngày tết đều tặng đồ về nhà mẹ đẻ, nhưng bình thường chiếu cố cha mẹ còn không phải hai anh trai?”
“Ừm…” Lưu Tú Hồng càng lúc càng u sầu, không chỉ sầu chị hai của cô, còn vì lời nói của Lưu Soái Hồng mà cảm thấy phiền não.
Trước mắt đã là tháng tám, qua một tháng nữa sẽ là lễ trung thu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook