“Không thi được thì không thi được.” Hứa Quốc Khánh thuận miệng nói xong, trong lòng còn tràn ngập nghi ngờ. Chỉ là thi rớt đại học mà thôi, cần gì phải đánh người? Lúc trước khi anh ta lên tiểu học, hàng năm cõng đèn lồng màu đỏ về nhà, mẹ đều không có chút mất hứng.

Chẳng lẽ là vì thi rớt còn định tiếp tục học lại?

Hứa Quốc Khánh nhanh chóng nói: “Đừng học lại, để mẹ tìm nhà chồng tốt cho em, sớm gả ra ngoài đi.”

“Anh hai!” Hứa Thu Yến bị chọc giận, không khóc nữa, phẫn nộ quát Hứa Quốc Khánh: “Sao mọi người đều như vậy? Lập gia đình lập gia đình, cái nơi rách nát này có thể có người trong sạch gì? Em muốn thi lên đại học, thành người thành phố đứng đắn, đến lúc đó gả cho người nào chẳng được?”

“Vậy cũng phải đợi em thi được hãy nói.” Hứa Quốc Khánh vươn tay kéo cô ta dậy, anh ta đã làm quen việc nặng, chỉ là em gái nhà mình, một tay anh ta có thể kéo đi: “Được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, cho dù em thi lên đại học tương lai không phải lập gia đình sao? Gả cho ai chẳng gả? Dù sao sau này đều là làm việc nhà kiếm công điểm sinh con nuôi con hầu hạ cha mẹ chồng…”

“Anh câm miệng! Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!” Lúc này Hứa Thu Yến rất nhớ anh cả cô ta, ít nhất anh cả cô ta vẫn luôn ủng hộ cô ta đi học, sẽ không tạt gáo nước lạnh vào người cô ta.

Đợi khi hai anh em bọn họ về đến nhà, đám người xem náo nhiệt đã tản đi, nhưng mà Lưu Tú Hồng vẫn chưa đi, cô cõng con trai út nắm tay con trai cả, đang đợi đám mẹ chồng đi tới.

Thấy người tới, cô mới mở miệng hỏi: “Hào Hào khám bệnh mất bao nhiêu tiền ạ?”

“Khám bao nhiêu tiền liên quan rắm gì tới mày! Hào Hào là cháu đích tôn của nhà họ Hứa tao, tao thích tiêu tiền cho thằng bé thì sao? Đi đi, tao nhìn thấy mày là phiền!” Bà cụ Hứa như gà mẹ xù lông, quay đầu lập tức mắng chửi, rống xong còn vội vàng cầm giỏ trúc lên xem, xác định đồ không thiếu đi một thứ, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Hào Hào, sau này nhớ thường tới bên này chơi, bà nội mua đồ ăn ngon cho cháu, cháu tới đây ăn, nhất định phải tới đó!”

Giống như biến vẻ mặt trong kịch hát Tứ Xuyên, khi đối mặt với Hào Hào, vẻ mặt bà cụ Hứa lập tức từ âm u chuyển sang quang đãng. Chỉ có điều chẳng bao lâu sau, ánh mắt bà ta nhìn về phía con gái sau lưng con trai, sắc mặt lập tức từ quang đãng biến thành mưa bão, dáng vẻ có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.

Lưu Tú Hồng đã quen với tình huống này, cô gả tới nhà họ Hứa sáu năm, không hiếm thấy gương mặt mẹ chồng âm trầm chửi người. Nghĩ tới lúc này tốt xấu gì không phải nhằm vào cô, cô vội vàng kéo Hào Hào rời đi.



“Lúc này chạy trốn thật nhanh! Sao không dứt khoát chạy về nhà mẹ đẻ đi?” Bà cụ Hứa nằm mơ cũng muốn con dâu nhanh chóng về nhà mẹ đẻ tái giá, để lại cháu nội cho bà ta cũng không sao. Nhưng con dâu không chạy, thà rằng bị mắng cũng không chạy, khiến bà ta sầu muốn chết.

Oán hận con dâu xong, bà cụ Hứa lại dời mắt nhìn về phía con gái út mình lần nữa, cùng lúc đó bà ta giơ tay về phía sau cửa, giơ cái que thô bằng cánh tay trẻ con lên.

Hứa Thu Yến: …!!!

“Mẹ! Mẹ, mẹ hãy nghe con giải thích! Anh cả đã không còn, Hào Hào cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biết, luôn không thể gạt đứa bé đúng không? Chẳng lẽ muốn thằng bé mỗi ngày đều đến bãi bùn đợi sao? Đợi tới năm nào tháng nào mới biết được!”

Thực ra những lời này nghe rất có đạo lý, nhưng bà cụ Hứa là người giảng đạo lý sao? Hơn nữa, nếu Hứa Thu Yến nhẹ nhàng giải thích với Hào Hào chuyện cha cậu bé vì sao đã lâu chưa về, bà cụ Hứa sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng bà ta nghe thấy rõ! Nghe thấy Hứa Thu Yến ở phía xa rống to.

- - Cha cháu đã chết đã chết đã chết!

- - Cha cháu sẽ không trở về! Cháu vĩnh viễn không gặp được anh ấy nữa!

Bà cụ Hứa nghĩ tới hôm qua chính tai nghe thấy những lời này, da đầu đều sắp nổ tung. Hơn nữa cháu nội bảo bối thiếu chút nữa bị dọa mất hồn, khiến bà ta đầy bụng lửa giận không có chỗ phát tiết: “Mày từng đi học, mày cũng lẻo mép lắm…”

Không nói lại thì đánh, nhân lúc Hứa Thu Yến còn đang ngây người, bà cụ Hứa chộp lấy đánh vài gậy, trực tiếp đánh cô ta gào khóc kêu to. Nếu không có Hứa Quốc Khánh giơ tay ngăn cản, chỉ sợ hôm nay cô ta sẽ mất nửa cái mạng.

“Mẹ! Em gái đã biết sai.” Hứa Quốc Khánh đá em gái ngồi sững sờ trên đất một cái, hạ giọng rống cô ta: “Còn không mau xin lỗi mẹ!”

Hứa Thu Yến khóc nói đã biết sai, đáng tiếc lúc này bà cụ Hứa chẳng muốn nói chuyện với cô ta, chỉ giơ tay chỉ nhà bếp: “Đi nấu cơm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương