“Thật hay giả vậy?” Lưu Tú Hồng tràn ngập hứng thú.

“Chị lừa em làm gì? Tính tình của mẹ chồng chị, chỉ thích những con dâu chịu khó. Tốt nhất là làm ít mà được nhiều, năm đầu kết hôn năm sau sinh con trai, sống một năm một đứa ba năm ôm hai đứa.” Nói đến mẹ chồng nhà mình, Lưu Soái Hồng muốn chửi người: “Nhắc tới thì có chút không biết nói gì, có khả năng khủng hoảng về diện mạo hay không? Em chưa từng thấy diện mạo của em dâu tương lai chị đâu, bộ dạng thực sự là…”

Lưu Soái Hồng lộ ra biểu cảm vô cùng thê thảm, cô ấy xem như phục mẹ chồng mình: “Đương nhiên người sống với người phụ nữ kia không phải là bà ấy, bà ấy mới không quan tâm!”

“Chị tiếp tục nói kỹ thuật dệt lưới đi.” Lưu Tú Hồng không có hứng thú đối với diện mạo của cô gái nhà người ta, cô chỉ để ý mình có thể học bản lĩnh mới hay không.

“Qua thời gian bận rộn này, sẽ gả tới, đến lúc đó em đến nhà chị uống rượu mừng, chị giới thiệu cho hai người làm quen.” Lưu Soái Hồng không để ý lắm, dù sao đối phương gả tới, cùng làm việc trong một đội ngư nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau không hình thành được quan hệ cạnh tranh. Nói trắng ra là, dệt lưới là dựa theo chiều dài và số lượng mắt lưới tính công điểm, không phải cô làm tôi không thể làm.

Lưu Tú Hồng âm thầm nhớ kỹ chuyện này, trong lòng hơi khoan khoái một chút, đối với việc chị cả mình không ngừng châm chọc hành động của mẹ chồng, cũng có vài phần kiên nhẫn.

Lại mấy ngày sau, gió êm sóng lặng, từng chiếc thuyền đánh cá xuất phát lần nữa, mang theo lo lắng của người trong nhà, chạy về phía biển sâu xa xôi.

Mà khi thuyền đánh cá trở về lần nữa, thôn Tiểu Ngư bắt đầu rơi vào trong bầu không khí vui mừng, mấy người lúc trước nhìn trúng đối tượng xong, tập trung trong vòng hai ngày làm việc vui. Mà chưa kịp thì nắm chắc thời gian xem mắt lần nữa, nếu bỏ qua cơ hội lần này, phải đợi tới mùa đông khắc nghiệt.

E ngại thân phận tiểu quả phụ của mình, Lưu Tú Hồng không đến nhà chị cả giúp, ngay cả rượu mừng cũng không đến uống. Vẫn là Lưu Tú Hồng bảo con trai lớn Chu Hàng của cô ấy bưng đồ ăn ngon tới, còn chuyển lời, dặn dò ngày hôm sau đừng ra cửa, cô ấy sẽ dẫn em dâu tới làm quen thân thích.

Làm quen là lấy cớ, giúp em gái mới là thật. Hiện giờ Lưu Soái Hồng đã chấp nhận số mệnh, gặp phải em gái tính tình như con lừa lì lợm, cô ấy có năng lực làm gì? Không thể học xã hội cũ, cứng rắn trói lên kiệu họa đúng không? Nếu em gái không chịu tái giá, vậy chỉ có thể nghĩ cách sống qua ngày. Làm chị gái, đương nhiên là có thể giúp bao nhiêu cô ấy sẽ giúp bấy nhiêu.



Lưu Tú Hồng cũng thông minh, khiêm tốn thỉnh giáo từ sớm tinh mơ cũng học được, suy nghĩ và rèn luyện, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm thêm hai công điểm.



Sau khi học được kỹ thuật mới, tốc độ dệt lưới của Lưu Tú Hồng quả thật nhanh hơn không ít. Mới đầu còn có chút không thuần thục, nhưng theo cô vùi đầu khổ luyện, chưa được mấy ngày đã đạt tới mức độ thuần thục, mỗi ngày kiếm được công điểm hơn ba phần so với trước đây.

Lưu Tú Hồng cảm thấy sau khi mình học được, khó đảm bảo không có người khác tới thỉnh giáo, bởi vậy cũng hỏi trước em dâu nhà chồng của chị cả cô.

Nhà chồng chị cả cô họ Chu, nhân khẩu nhà họ Chu cũng đơn giản, lão đại Chu Đại Quân, lão nhị Chu Tiểu Quân. Thực ra trên hai anh em còn có chị gái, nhưng mười năm trước đã gả ra ngoài, nghe nói gả đi rất xa, bình thường không qua lại.

So với Lưu Soái Hồng, dáng vẻ của em dâu cô ấy thực sự hơi bình thường. Nói bình thường đều đã khen, nhưng mà người này đúng là tốt tính. Nghe nói có người khác tới thỉnh giáo, trực tiếp bày tỏ hoàn toàn không ngại người khác học được. Còn dặn dò, biện pháp này nhanh thì nhanh, nhưng tất phải vô cùng chăm chỉ dệt lưới, thời gian lâu không chỉ lưng eo đau, đôi mắt cũng rất khó chịu.

Mọi việc đều có lợi có hại, đạo lý này Lưu Tú Hồng vẫn luôn biết.

“Tôi cũng không có biện pháp khác, khổ một chút mệt một chút có là gì, chỉ cần đừng tách tôi với bọn nhỏ ra là được.” Khi Lưu Tú Hồng nói chuyện, còn dành thời gian trông coi con trai út bên cạnh, may mắn đứa nhỏ Kiệt Kiệt này từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không ầm ĩ không quậy, có thể chơi một mình rất vui.

Tuy là nàng dâu mới, nhưng vợ của Chu Tiểu Quân thực sự hợp ý với của mẹ chồng cô ấy, quả nhiên là tay chân chịu khó. Sáng hôm sau ngày tân hôn đã dạy Lưu Tú Hồng kỹ thuật dệt lưới mới, buổi chiều thì cùng cô đến bãi phơi cá. Sau đó thì đúng giờ tới đăng ký, dệt lưới hoặc giúp đỡ ướp phơi cá, vẫn luôn không nghỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương