Lúc này vẫn còn là tới nhà ăn hấp cơm, bởi vì còn tiết tự học ban tối, cho nên buổi chiều có thể tới nhà ăn hấp cơm, trước tiên đặt hộp cơm vào trong lồng hấp, đến giờ có thể tới lồng hấp lấy hộp cơm.

Hộp cơm của Tống Thanh Vân làm bằng nhôm, bên trên còn có một đóa mây nhỏ khắc bằng dao con, đánh dấu như vậy sẽ không nhận lầm.

Tống Thanh Vân có mang theo gạo tới, mỗi bữa chỉ cần hai âu nhỏ là được, sau khi vo gạo sạch, cho thêm chút nước ngập mặt gạo, liền có thể bỏ vào trong lồng hấp.

Đường Hân Điềm mang theo một túi khoai tây, sau khi gọt vỏ rửa sạch liền cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ đều mấy miếng vào trong hộp cơm của cô và hộp cơm của Tống Thanh Vân, sau đó hai người bưng hộp cơm đi về phía nhà ăn.

Nhà ăn của trường học có đơn vị tư nhân nhận thầu nấu đồ ăn cho học sinh, chỉ là tiêu tiền thì có chút đắt, phần lớn học sinh đều tự mình mang theo hộp cơm tới hấp chín.

Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm đặt hộp cơm vào trong lồng hấp xong xuôi liền đi ra.


Lúc này mới có ba giờ chiều, hai người tính toán tới phòng học.

Mới vừa ra khỏi nhà ăn, đại khái là vì nhớ mãi không quên, thế nhưng lại gặp được Hoắc Thiên Thần.

Nhà ăn ở sát bên cạnh ký túc xá nam, một hàng mười mấy nam sinh đang dựa vào bên lan can lầu hai, vui cười nhìn các nữ sinh đi qua bên dưới lầu.

Tống Thanh Vân liếc mắt một cái liền thấy được Hoắc Thiên Thần, anh đã thay ra bộ đồng phục trường, mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, kết hợp với chiếc quần jean sẫm màu, tựa hồ là mới vừa tắm gội xong, mái tóc ngắn bằng nửa ngón tay rối tung trên đầu, cả người toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng khó kiềm chế.

Sườn mặt lạnh lùng, phảng phất giống như tạc tượng băng ngày đông tuyết rơi lạnh giá, để người khác khó có thể bỏ qua sự lạnh lùng buốt giá trên người anh.

Tống Thanh Vân tim đập thình thịch, không thể khống chế mà rung động, có một loại cảm xúc vừa bí ẩn lại thống khổ, lên men trong lòng cô.

Cô cúi đầu, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng đi qua, Đường Hân Điềm ôm cánh tay cô ghé sát vào tai cô nói cho cô nghe mấy chuyện buồn cười trong lớp học, đột nhiên nghe thấy tiếng la ở trên lầu vọng xuống.

“Đường Hân Điềm.

”Đường Hân Điềm dừng lại, nhíu mày nhìn lên lầu hai.

Thẩm Quân Nghiêu thẹn thùng cười, một người nam sinh sáng sủa bám vào bả vai Thẩm Quân Nghiêu, trêu đùa Đường Hân Điềm ở bên dưới: “Đường Hân Điềm, Thẩm Quân Nghiêu gọi cô lên đây chơi với cậu ây!"Đường Hân Điềm trợn trắng mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Quân Nghiêu.

Thẩm Quân Nghiêu ngượng ngùng gãi đầu, nói với người bên cạnh: “Tiểu Lương Tử, cậu đừng có mà quấy rối!” Lại hướng về phía Đường Hân Điềm nói: “Hân Điềm, em đợi anh một lát, anh mang quà xuống cho em.

”Một cậu thiếu niên, nói chuyện mà cũng đỏ mặt, chọc cho mấy người anh em ở bên cạnh cười nhạo không ngớt.


Thẩm Quân Nghiêu mới không thèm để bụng mấy cái đó, chỉ để ý Đường Hân Điềm, vội vàng chạy về ký túc xá lấy đồ.

Đường Hân Điềm hừ một tiếng, liền muốn ôm cánh tay Tống Thanh Vân rời đi, lại bị Tống Thanh Vân kéo lại.

Đường Hân Điềm ngơ ngác nhìn Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân bất đắc dĩ, chớp mắt nói: “Hân Điềm, bạn không muốn nhận quà của Thẩm Quân Nghiêu hay sao?”Đường Hân Đồng lập tức đỏ mặt, kiêu ngạo nói: “Ai mà thèm?”Tống Thanh Vân bất đắc dĩ.

Hai người này rõ ràng thích nhau, lại không chịu bày tỏ.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ về chung một nhà, cần gì phải làm như vậy chứ?Có lẽ đây chính là điểm thú vị của mấy cặp đôi yêu nhau đi?Không giống cô kiếp trước, hôn nhân thuận nước đẩy thuyền đi tới điểm cuối con đường, tới trung niên mới cảm nhận được sự hạnh phúc khi yêu, hiện tại trọng sinh, người mình thích lại chưa bắt đầu thích mình.

Tương lai tràn ngập biến số.

Tống Thanh Vân nhìn về phía người thiếu niên trên ban công, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào.

Thẩm Quân Nghiêu rất nhanh từ trên lầu chạy xuống, trong tay còn cầm theo một cái hộp sắt, kích động chạy về phía Đường Hân Điềm.


Đường Hân Điềm nghi hoặc nói: “Đây là gì?”Thẩm Quân Nghiêu chớp mắt: “Em đoán xem?” Nói xong, liền đưa hộp sắt cho Đường Hân Điềm cầm, sau đó mở nắp hộp ra, liền thấy một thứ gì đó màu đen đen đột nhiên nhảy ra, khiến Đường Hân Điềm sợ tới mức thét chói tai, đột ngột đẩy Thẩm Quân Nghiêu ra xa, mà thứ bên trong hộp sắt cũng rớt ra ngoài, ngay cả Tống Thanh Vân cũng bị dọa sợ.

“Thẩm Quân Nghiêu, anh có bệnh hả!” Đường Hân Điềm nhìn mấy thứ đen đen kia quay cuồng trên mặt đất, đều tức muốn nổ phổi.

Thẩm Quân Nghiêu vẻ mặt vô tội sau khi làm sai chuyện, bắt mấy thứ đen đen rơi ra đất bỏ lại vào hộp, “Hân Điềm, em sợ lươn hả?”Tống Thanh Vân lúc này mới thấy rõ hóa ra là lươn, vừa mới liếc mắt nhìn thoáng qua, còn tưởng Thẩm Quân Nghiêu nghịch ngợm lấy con rắn ra hù dọaĐường Hân Điềm.

Đường Hân Điềm vẫn còn sợ hãi trong lòng, chỉ vào con lươn và nói: “Đây không phải rắn sao?”Tống Thanh Vân buồn cười nói: “Hân Điềm, đây là lươn, không phải rắn, không cắn người.

” Thẩm Quân Nghiêu cười ha hả nói: “Hân Điềm, con này chiên giòn lên ăn rất ngon, anh vốn dĩ định tặng cho em nuôi, em nếu không thích cũng không sao, để anh nuôi, đợi nuôi lớn liền đem đi nướng cho em ăn.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương