Hoắc Thiên Thần ở phía trước, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Vân, chỉ nhẹ giọng đáp lại Hà Hữu Quân một tiếng.

Tống Thanh Vân nhớ tới, ba mẹ Hoắc Thiên Thần đã mất khi anh còn nhỏ, là chị gái nuôi anh lớn.

Chị gái nhà họ Hoắc sau khi tốt nghiệp đại học, thì được phân phối tới công tác làm hành chính trong một văn phòng nào đó ở trên huyện thành, mà Hoắc Thiên Thần là đi theo chị gái tới đây học tập.

Anh rể còn là người làm trong cơ quan của huyện, hai vợ chồng phá lệ yêu thương chiều chuộng Hoắc Thiên Thần.

Hoắc Thiên Thần từ bé tới lớn chưa phải làm qua bất cứ công việc nặng nhọc nào, hai tay thon dài khớp xương rõ ràng, lúc này một tay cắm trong túi quần, tay còn lại để lộ ra ở bên ngoài, còn đều đặn mịn màng hơn cả cô, tay cô tuy rằng tinh tế mềm mại, nhưng lòng bàn tay vẫn có một chút vết chai sần.

Tống Thanh Vân đút tay vào túi quần, dừng chân, đỏ mặt xoay người lại, đi tới trước mặt Hoắc Thiên Thần, khẩn trương nhìn về phía người thiếu niên, chủ động nói cùng anh câu nói đầu tiên.

“Mùa này ruộng lúa đều cạn hết cả, không tìm thấy cá tôm, nhưng mà con sông nhỏ trước cửa nhà em kia hẳn là có lươn, sáng sớm mai mọi người tới đây mà bắt.

”Hoắc Thiên Thần tựa hồ không nghĩ tới Tống Thanh Vân sẽ chủ động nói chuyện cùng anh, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc, rất mờ nhạt khó phát hiện.


Giọng nói của người thiếu nữ rất mềm mại, đôi mắt hạnh phá lệ sáng ngời, cười rộ lên mi mắt cong cong, hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết nhỏ nhắn, ngọt ngào đáng yêu, đặc biệt dưới ánh trăng lung linh, đôi mắt của cô như lấp lánh chờ mong.

Tống Thanh Vân thấy Hoắc Thiên Thần nhìn cô, trái tim như bị người khác bóp nghẹt, mà người thiếu niên chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt đạm mạc xa lạ, giọng nói thanh đạm chỉ đám lại một chữ.

“Ừm.

”Trên mặt Tống Thanh Vân có chút mất mát, sự mong đợi nơi đáy mắt, phảng phất như những ngôi sao sáng vụt tắt rơi xuống bụi trần.

Rõ ràng anh đều đồng ý rồi, nhưng đáy lòng vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Giọng điệu xa lạ, vẫn khiến cô có chút khó chịu.

Hà Hữu Quân gật đầu nói: “Con sông trước cửa nhà em kia có phải không.

Mỗi năm đập chứa nước xả nước đều sẽ chảy qua con sông đó, bên trong nhất định có cá.

Dù sao tối mai mới phải đi học, sáng mai ba chúng ta tới đó câu cá, hai người thấy sao?”Thẩm Quân Nghiêu gật đầu nói: “Có thể nha.

”Hà Hữu Quân lại nhìn về phía Hoắc Thiên Thần, Hoắc Thiên Thần nhàn nhạt gật đầu.

“Vậy em về trước.

” Tống Thanh Vân liếc nhanh về phía Hoắc Thiên Thần, sau đó liền nói với Hà Hữu Quân.

“Em có thể nhìn thấy đường sao, anh đưa em về.

” Hà Hữu Quân cùng hai người Hoắc Thiên Thần nói gì đó, đại ý bảo hai người về trước, còn mình thì đuổi theo sát phía sau Tống Thanh Vân.

Tống Thanh Vân trong đầu chỉ toàn là Hoắc Thiên Thần, nhìn thấy Hà Hữu Quân đuổi theo, vội vàng khách khí nói: “Không cần đâu, anh trở về đi thôi.


”“Không.

” Hà Hữu Quân nhướng mày, đứng bất động.

Tống Thanh Vân thấy Hoắc Thiên Thần nhìn qua, sợ khiến anh hiểu lầm, tức khắc nóng nảy, thấp giọng nói: “Thật sự không cần, Hà Hữu Quân.

”Hà Hữu Quân không nghĩ tới Tống Thanh Vân sẽ tức giận, cậu thiếu niên cao m78 lại làm bộ đáng thương, mím môi, trong giọng nói có chút đáng thương: “Em gái Thanh Vân, em có phải chán ghét anh không?”Tống Thanh Vân hơi ngẩn ra, suýt chút nữa đã quên, kiếp trước Hà Hữu Quân từng tỏ tình với cô, chỉ là khi đó tuổi tác của cô còn quá nhỏ, nhận thức vẫn còn nông can, không có nhiều thiện cảm với những thành phần học hành yếu kém ham chơi ở trường, đặc biệt rất chán ghét những nam sinh dùng lời nói ngôn từ để trêu chọc cô.

Hiện giờ, theo cô thấy, nam sinh tuổi này chỉ hơi ấu trĩ mà thôi, cũng không có gì không tốt.

Tống Thanh Vân bình tĩnh nói: “Không có.

”Hà Hữu Quân nháy mắt nhếch miệng cười.

“Muộn rồi, em về trước đây.

” Tống Thanh Vân cầm đèn pin, nói: “Ngày mai em trả cho anh.

”“Ngày mai anh tới tìm em.


” Hà Hữu Quân cười ha ha nói.

Tống Thanh Vân đi được vài bước, lại xoay người quay trở lại.

“Hà Hữu Quân, em không thích anh, sau này đừng nói đùa kiểu đó nữa.

”Hà Hữu Quân ngơ ngác nhìn Tống Thanh Vân, tươi cười trên mặt, nháy mắt suy sụp, tựa hồ có chút không giữ được mặt mũi, hai mắt cứ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Tống Thanh Vân.

Tống Thanh Vân nghẹn lại một chút, nói: “Rất xin lỗi, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, em cũng đều không muốn mọi người lấy chuyện này ra đùa vui, em đã có người mình thích.

”Hà Hữu Quân nhìn thẳng Tống Thanh Vân, tiếp đó, chính là phì cười.

“Không phải đâu, em gái Thanh Vân, em không phải là cho rằng anh thích em đó chứ, người lớn nói giỡn mà thôi, sau này anh không nhất định sẽ cưới em đâu.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương