Thập Niên 80 Cuộc Sống Viên Mãn
-
15: Yêu Thầm
Cô không ngờ kiếp này lại gặp lại Hoắc Thiên Thần sớm tới vậy.
Kiếp trước, lần đầu tiên Tống Thanh Vân nghe tới cái tên Hoắc Thiên Thần này, là Đường Hân Điềm có lần nhắc tới Thẩm Quân Nghiêu có một người anh em tốt tên Hoắc Thiên Thần.
Sau đó, Thẩm Quân Nghiêu theo đuổi Đường Hân Điềm, mỗi lần cô đều sẽ nhìn thấy một người thiếu niên bộ dạng tuấn lãng, trầm mặc ít nói đi cùng với Thẩm Quân Nghiêu tới đợi sẵn Đường Hân Điềm ở ngoài cửa phòng học.
Đường Hân Điềm ngay từ đầu cũng không thích Thẩm Quân Nghiêu, cảm thấy anh ta cà lơ phất phơ, hơn nữa còn hay bị chủ nhiệm lớp phê bình không học vấn không nghề nghiệp, thành tích độn sổ, rốt cuộc thi đậu vào trung chuyên, cũng chẳng phải dựa vào thực lực của bản thân mà là vừa lúc có một suất, là một cái bát sắt, không giống như trường trung học ở bên cạnh, sau khi tốt nghiệp liền thi vào đại học.
Điểm đầu vào của trường trung chuyên thấp hơn mặt bằng chung rất nhiều, phần nhiều đều là bởi vì ba mẹ không đủ sức nuôi học lâu hơn, sau khi học xong ba năm trung chuyên là có thể được phân phối công tác, ra ngoài làm việc không thể tốt hơn.
Khi đó mọi người đều là bài xích mâu thuẫn với những bạn học yếu kém không học hành đàng hoàng, cảm thấy bọn họ lãng phí tài nguyên, chưa cần nói tới việc đám người Thẩm Quân Nghiêu học ở lớp kém cỏi nhất, ra ngoài chưa chắc đã được phân phối công tác.
Đối với sự theo đuổi của Thẩm Quân Nghiêu, Đường Hân Điềm ngoài miệng thì nói chán ghét, không có biểu lộ ra là vui thích như thế nào, khi đó đúng thật là khiến Tống Thanh Vân tin là thật, sau này mới biết được người chị em tốt sớm đã động lòng từ lâu, nếu không mỗi ngày cũng sẽ không cố ý ăn cơm xong sớm, dụ dỗ cô cùng đi đường vòng qua sân thể dục, chỉ vì có thể nhìn thấy bóng dáng của ai kia ngoài sân bóng rổ.
Tống Thanh Vân cũng không nghĩ tới bản thân lần đầu tiên có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng như vậy, là tiếng tim đập của người thiếu niên mới vừa chơi bóng rổ xong, đi tới qua khu dạy học đơn sơ, vội vàng xông lên lầu, bị cô đụng trúng lòng ngực anh.
Mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, dưới ánh nắng hương ngọt lành phảng phất như sương mai ban sớm.
Bàn tay người thiếu niên, cách bộ đồng phục đơn bạc, chạm vào eo cô, bên tai vang lên giọng nói quan tâm của anh.
Từ đó về sau, cô vẫn luôn mơ những giấc mơ về một cô gái sa vào lưới tình như nhân vật nữ trong cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao cô giấu dưới ngăn bàn.
Mỗi lần cô cùng Hân Điềm đi ngang qua sân thể dục, cũng sẽ bắt đầu chú ý tới người thiếu niên trên sân thể dục.
Những ban đêm sau tiết tự học buổi tối, cô một mình đứng trên hành lang, lặng lẽ nhìn xuống, dõi theo bóng hình người thiếu niên đang đi cùng hai người bạn tốt cầm theo quả bóng rổ đi ngang qua khu dạy học, bao nhiêu lần cô đứng trước bảng thông báo thành tích, nhìn tên cô xếp phía trước, tên anh đứng phía dưới, nôn nóng nhờ vả người khác đưa bút kí ôn luyện cho anh.
Rất nhiều ban đêm, cô nằm mơ về tương lai, phảng phất giống như bên dưới dải ngân hà đêm mùa hè, đủ loại hình ảnh, đều xuất hiện hình bóng một người thiếu niên đứng trong gió hiên ngang đĩnh bạt.
Yêu thầm là chuyện của một người.
Một năm 365 ngày.
Cô yêu thầm Hoắc Thiên Thần 360 ngày, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây, đều không có bỏ lỡ.
Nhưng ngọn lửa có nhiệt liệt tới mấy, cũng có lúc bị diệt sạch, đặc biệt là ở cái niên đại dắt tay thôi cũng đã thẹn thùng rồi, một câu “em thích anh” chậm chạp nhấp nuốt ở trong miệng.
Sau khi tốt nghiệp, Tống Thanh Vân chưa kịp thu dọn những ký ức mang theo những giọt mồ hôi, từng tia sáng mặt trời đó, đã được phân phối tới công tác ở trấn Thanh Phong, bà nội qua đời, ông nội đổ bệnh, chị dâu ba bị lừa bán, từng việc nối tiếp nhau mà tới, đều khiến Tống Thanh Vân trưởng thành sau một đêm, chuyện kết hôn cũng trở thành chủ đề muôn thuở của người trưởng thành.
Những ký ức ấm áp mềm mại ấy, bắt đầu bị phong ấn ở tận sâu dưới đáy lòng.
Sau đó mẹ tới nơi cô làm việc ở cùng cô, khắp nơi hỏi thăm những nam giáo viên trong độ tuổi thích hợp, biết được Châu Văn Lương, liền cật lực tác hợp cho hai người, cô nghe theo lời đề nghị của mẹ, gả cho Châu Văn Lương.
Người đàn ông có một gương mặt tươi cười gặp ai cũng có thể nói chuyện cười đùa vui vẻ, hai mắt vĩnh viễn tươi cười ôn nhuận dịu dàng, đối nhân xử thế đều không có sai lầm, khiến Tống Thanh Vân vừa thoải mái cũng dần lấy lại được bình tĩnh.
Tống Thanh Vân gả cho Châu Văn Lương được gần hai mươi năm, cuộc sống trải qua vô số biến đổi lớn, từ lúc mất đi hai đứa nhỏ, lại phát hiện Châu Văn Lương có bồ nhí, đã tôi luyện cô trở nên vô cùng cứng cỏi, cho dù sau cùng quyết định ly hôn với Châu Văn Lương, cũng là sau khi nhẫn nhịn đủ vì con, cô không chút do dự, quả quyết rời đi.
Nhưng cô không ngờ sau khi gia đình xảy ra chuyện, bị bạn bè châm chọc mỉa mai, thế nhưng có một ngày sẽ nhận được điện thoại của Hoắc Thiên Thần, nói muốn mời cô ăn cơm, hỏi thăm một chút tình hình học tập của tiểu bối trong nhà, bởi vì con gái người họ hàng của Hoắc Thiên Thần được bạn tốt giới thiệu, tới học cấp ba ở trường cô dạy.
Trái tim bình tĩnh gần hai mươi năm của Tống Thanh Vân, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông ấy lại nhảy lên một lần nữa.
Lúc đó, sớm đã nghe được từ miệng hai vợ chồng Hân Điềm, biết được Hoắc Thiên Thần trở thành ông chủ lớn, phong cảnh vô hạn, mà chuyện chồng cô nhúng chàm nữ học sinh, rơi vào dư luận xôn xao.
Cô không dám chậm trễ, nhưng không ngờ sau đó năm lần bảy lượt nhận được lời mời của người đàn ông ấy, có trì độn tới mấy cô cũng hiểu ra được.
Tống Thanh Vân đáy lòng vui mừng, lại không dám biểu hiện ra ngoài, tựa như giấc mộng ngắn ngủi năm xưa, vừa tốt đẹp lại không chân thật.
Thế giới của người trưởng thành, không còn thẹn thùng ngây thơ như thuở thiếu thời, người đàn ông thành thục lạnh lùng, sau khi biểu lộ tâm ý, ý cười ôn nhu trên mặt, cũng vừa thẳng thắn lại thành khẩn trực tiếp, giống như quay trở về năm ấy, một ngôi sao sáng dừng lại nơi đầu quả tim cô.
Nhưng cô không ngờ, sau khi xử lý xong thủ tục ly hôn với Châu Văn Lương, chưa kịp trả lời anh, thì đã trọng sinh quay trở lại năm 18 tuổi.
Đáy lòng Tống Thanh Vân bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng, nhìn bóng hình trên cầu đá, hai mắt tỏa sáng như ánh ban mai.
A Thần, giấc mộng cả đời em, kiếp này khi anh còn chưa quen biết em, em phải làm thế nào để nói cho anh biết, em yêu anh tận xương.
Ánh mặt trời nóng chảy lặn trôi về phía chân trời, người thiếu niên chậm rãi đứng dậy khỏi lan can cây cầu đá, quay đầu đi tới nói chuyện cùng Thẩm Quân Nghiêu, tay cắm túi quần, tư thế lười biếng, vừa lộ ra góc mặt sắc nhọn của người thiếu niên, lông mày như dãy núi, gò má hơi phồng lên, biểu tình mang theo vài phần thanh lãnh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook