"Vi Vi, chị ăn cái gì đó?" Sau khi nói xin lỗi xong, sự chú ý của Lục Lâm Lâm lập tức liền bị chén cháo hoa gà sợi trong tay Hứa Cẩm Vi thu hút, mặt đầy khát vọng.Nhưng mà Hứa Cẩm Vi không hề bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, dẫu sao Lục Lâm Lâm bây giờ chỉ là một cô nhóc 14 tuổi, vốn dĩ cũng không thế nào nhớ chuyện, hơn nữa hình tượng của cô ấy trong cuốn tiểu thuyết chính là "Đơn thuần tốt đẹp", nói cách khác chính là không tim không phổi, cho dù nói xin lỗi cũng chẳng qua là thực hiện lời dặn dò của mẹ chứ cũng không phải thật lòng cảm thấy áy náy, bây giờ bị di dời sự chú ý, thật sự cũng là chuyện bình thường."Là cháo hoa gà sợi, Lâm Lâm muốn ăn không?" Trịnh Bình mỉm cười hỏi.Mặc dù lần này con gái là bởi vì Lục Lâm Lâm mới rơi xuống nước, còn bệnh nặng một trận nhưng Lục Lâm Lâm cũng không phải cố ý, rốt cuộc là cháu ngoại gái từ nhỏ nhìn lớn lên nên Trịnh Bình vẫn tha thứ cho cô."Muốn! Cám ơn dì cả!" Cô gái cười híp mắt, khóe miệng hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt."Ăn cái gì mà ăn? Không phải mới ăn bánh ngọt rồi sao?" Trịnh Châu tức giận trợn mắt nhìn con gái một cái."Không sao, trẻ con thân thể cao lớn nhanh đói bụng, vừa vặn hôm nay chị nấu nhiều lắm, bằng không em cũng ăn chung nhé?" Trịnh Bình cười nói."Vậy cũng được..." Trịnh Châu do dự một chút, rốt cuộc vẫn không từ chối.


Người chị này từ nhỏ đã biết nấu cơm, sau khi trở lại thì tay nghề có vẻ trở nên tốt hơn, cho dù là một chén cháo hoa gà sợi đơn giản cũng có thể nấu sao cho người ta thèm ăn.Hứa Cẩm Vi yên lặng ăn xong phần mình rồi lại nằm trên giường, nhắm mắt im lặng suy nghĩ.Nếu như nói ban đầu cô còn hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ thì sau khi cô ăn xong chén cháo hoa gà sợi kia cô liền ý thức được cô thật sự đi tới một thế giới khác.

Cảm giác ấm áp và no căng từ dạ dày truyền tới vô cùng chân thực, nếu như nói đây chẳng qua là tưởng tượng thì không khỏi quá mức gượng gạo.

Cô không biết mình tại sao lại đột nhiên trở thành một nhân vật vốn trong tiểu thuyết, nhưng mà cô hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ biết là mình đã thoát khỏi cái thời kỳ mạt thế mỗi giờ mỗi phút đều tràn đầy nguy hiểm lại thiếu thốn tài nguyên kia, đi tới một thế giới hòa bình.Sau khi trải qua mạt thế tàn khốc, bây giờ yêu cầu của cô đối với cuộc sống đã hạ rất thấp, cái gì mà gia cảnh quyền thế, ân oán tình thù hay chuyện vụn vặt, cô đều không thèm để ý, bây giờ cô chỉ quan tâm có mỗi một việc đó là —— thức ăn!Khi thức ăn vừa ấm áp vừa ngon miệng chui vào trong dạ dày, cái cảm giác tốt đẹp và thỏa mãn đó quả thật là không có cách nào tưởng tượng được, thế giới hòa bình lại giàu có tài nguyên này hoàn toàn chính là mong muốn từ lâu của cô, chỉ riêng một điểm này thôi, những chuyện khác căn bản cũng không quan trọng—— cô cũng không muốn trải qua cái cảm giác đói bụng muốn chết đó nữa!Đúng vậy, cho dù từ một người có dị năng của thời mạt thế biến thành vai nữ phụ trong tiểu thuyết thì trong lòng Hứa Cẩm Vi không có một chút khó chịu nào mà ngược lại một lòng muốn ở cái thế giới này.Huống chi cô còn xem qua quyển tiểu thuyết này mấy trăm lần, quả là tới mức thuộc lòng trôi chảy, điều này đối với cô mà nói tuyệt đối là một ưu thế rất lớn.


So với chuyển kiếp đến một thế giới hoàn toàn mới mẻ, xuyên vào trong sách lại là may mắn to lớn.Không có ai có thể biết số mạng của mình, cũng không ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, mà cô biết.—— Thật là giống như mở ra một cơ hội mới.Cô nằm ở trên giường, nghe Trịnh Bình và Trịnh Châu ở bên cạnh thấp giọng trò chuyện, từ từ nhớ lại thân phận của cỗ thân thể này.Thân phận của cô bây giờ là vai chính chị gái họ của Lục Lâm Lâm, từ nhỏ đến lớn tác dụng chính là làm đệm cho sự ưu tú của vai chính.


Không chỉ vừa lùn vừa mập mà thành tích học tập còn kém, điều kiện gia đình kém, lối ăn mặc quê mùa, không có điểm nào làm người ta thích, mà Lục Lâm Lâm thì hoàn toàn ngược lại với cô, dưới tấm nền là cô đây thì càng trở nên rõ ràng, chói lói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương