Vương Phân Ni bị cô chọc cười, bà cảm thấy từ sau khi đính hôn Phó Lê không chỉ xinh đẹp hơn, nói chuyện cũng xuôi tai hơn so với trước kia, cười cũng nhiều hơn.Phó Lê đã sắp phải gả cho người ta, khó có được cô yêu cầu một lần, hơn nữa dùng cũng đều là hoa hướng dương trong nhà, cũng không tốn tiền gì, quan trọng là Phó Dụ cũng thích ăn, Vương Phân Ni liền hào phóng một lòng, đem hoa hướng dương cất trữ lấy tất cả ra cho cô.Mặt mày Phó Lê hớn hở, cầm lấy đống đồ lớn bắt đầu làm việc.

Mấy chục hoa hướng dương, hạt dương nhổ xuống thật ra cũng không nhiều lắm, tính toán đâu đấy cũng chỉ có chín cân, lại nhặt ra hạt khô quắt bị hư, còn lại không đến tám cân.Vương Phân Ni giúp đỡ Phó Lê làm, hai người rửa sạch hạt dưa sau đó bỏ cùng với nguyên liệu bỏ vào nước nấu cùng, nấu hạt dưa phơi khô, sau đso lại dùng nửa nhỏ hong khô.Lúc rang xong đã là buổi chiều ngày hôm sau, nhà bếp tràn đầy mùi hương hạt dưa.


Ngọt ngào, lại chứa đựng hương vị độc đáo thơm phức, ngửi được mùi vị khiến cho người ta chảy nước miếng.Phó Lê cầm sạn đảo nồi đến nỗi cánh tay nhức mỏi, sau đó đổi thành Vương Phân Ni tới.Vương Phân Ni mắng cô yếu ớt, rồi tiếp nhận sạn nồi mạnh mẽ đảo lên.

Cũng không biết tối hôm qua Phó Lê thêm vào trong nước là mấy cái gì, cái mùi thơm mùi vị này… đều đã gần sánh được với vị thịt.Không bao lâu sau hạt dưa rang đã ra lò.


Phó Lê nếm một cái, hương vị giòn ngon miệng, ngay cả vỏ hạt dưa cũng khiến người ta nhịn không được muốt nhâm nhi nó, ăn cho sạch sẽ mùi vị mới phun ra.

Nhân hạt dưa chứa một chút vịt ngọt, còn có chút mặn, có loại mùi vị không thể nói rõ.Tóm lại, so với hạt dưa rang mà bên ngoài bán thì ngon hơn nhiều.Trong lòng Phó Lê nhảy nhót vui vẻ, thấy Vương Phân Ni đã bắt đầu dùng chén lớn lấy hạt dưa cho Phó Dụ, cô vội cầm lấy cái rổ tre trúc, dùng sách cấp ba lót ở dưới, tàn nhẫn múc mấy chén hạt dưa bỏ vào bên trong, ước chừng còn nhiều hơn nửa nồi một chút.Vương Phân Ni quay đầu lại thì thấy hạt dưa thiếu mất một nửa, hùng hùng hổ hổ nói: “Cô nàng chết dầm kia con làm cái gì? Ăn mảnh à, sao con có thể ăn một mình vậy được!”Phó Lê mặt không đổi sắc nói: “Con sắp đã phải gả chồng, chút hạt dưa này muốn cất đi để không khí vui mừng cho bọn Chiêu Đệ ăn.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương