Lâm Sương Sương bị Diệp Minh Dương quát to một cách bất ngờ như vậy thì giật nảy mình, cô vội vàng bịt lỗ tai, buông tay ra, cành cây vừa bị đẩy ra bắn ngược trở về, nó quật lên mặt cô, làm mặt cô đau rát.


Lâm Sương Sương cũng nổi giận: “Cũng không phải là tôi vứt, tôi cũng không biết, bây giờ không phải là đang tìm sao, anh hét lên với tôi thì làm được cái gì!”

Người đàn ông dứt khoát nhanh chóng tiến lên hai bước, ngăn cản trước mặt của Lâm Sương Sương:

“Cái gì gọi là không phải cô giấu, cô cũng không biết? Vậy sao cô lại đi về phía sau núi làm cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ cho tôi biết đi!”

Lâm Sương Sương tự biết mình lỡ lời, trong lòng lại vội muốn chết, cô che mặt lại, phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông:

“Tôi không nói rõ được! Anh tin hay không thì tùy! Đứa trẻ đang nguy hiểm, phải tranh thủ thời gian mới tìm được cô bé, nếu bị anh làm chậm trễ thì có thể con bé sẽ bị chết đuối trong hồ nước, đến lúc đó cũng đừng trách tôi!”

Đôi mắt thâm thuý của Diệp Minh Dương nhìn Lâm Sương Sương chằm chằm.

Không biết là đã xảy ra chuyện gì mà dường như có gì đó trong mắt cô làm cho người ta cực kỳ chán ghét này lại không giống với lúc trước cho lắm, dường như cô còn cảm thấy tức giận hơn cả anh, so với anh thì cô còn sốt ruột hơn, không giống đang giả vờ.



Chẳng lẽ cô cũng tự biết mình đã làm sai?

Diệp Minh Dương mở rộng tầm mắt ra hướng khác, nhìn xem núi rừng xa xôi, anh hạ giọng xuống rồi nói: “Hồ nước? Chẳng lẽ là hồ nước Ưng Thuỷ Nham bên kia?”

Nói xong, Diệp Minh Dương nhanh chóng chạy đi.


Lâm Sương Sương cũng chăm chú đi theo, bước sâu bước nông, hoàn toàn mặc kệ đau đớn trên người trên mặt bị nhánh cây đập vào.


Chạy hơn mười phút giữa rừng núi, rốt cuộc cô cũng trông thấy có một nơi mà ánh sáng rọi vào.


Đây là hồ nước có đường kính ước chừng năm sáu mét, phía trên hồ nước nổi lên một miếng nham thạch to lớn, có một dòng nước nho nhỏ chảy vào trong hồ theo các góc nhọn của nham thạch, bởi vì bị nham thạch che lấp, mà phía sau hồ nước tạo thành một hang núi tự nhiên.


Cô nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, mờ mờ ảo ảo truyền từ trong hang núi ra.


Diệp Minh Dương hô to một tiếng: “Tiểu Mỹ!”

Tiếng khóc đã ngừng nhưng vẫn không thấy ai cả.


Lâm Sương Sương cũng đi theo gọi lớn một tiếng: “Tiểu Mỹ!”

Có một đứa trẻ lảo đảo đi ra từ trong hang núi, nó dừng ở bên cạnh hồ nước.



Cô bé mặc một bộ áo bông cũ kỹ nhỏ bé, buộc hai bím tóc sừng dê, khuôn mặt nhỏ nhắn khô vàng tràn đầy nước mắt, nó khóc nức nở nhìn Diệp Minh Dương và Lâm Sương Sương ở phía đối diện hồ nước.


Cuối cùng, đứa trẻ dừng ánh mắt trên người của Lâm Sương Sương, cô bé sợ hãi nói bằng chất giọng chứa đầy hơi sữa: “Mợ ơi, Tiểu Mỹ rất ngoan, sau này Tiểu Mỹ sẽ không ăn trứng gà nữa, Tiểu Mỹ có thể đi về được không?”

Trong lòng Lâm Sương Sương đau đớn một hồi, như thể đang trông thấy dáng vẻ của chính mình ngày bé, khóc lóc cầu xin cha mẹ đừng đuổi mình đi.


Cô nghẹn ngào nói: “Tiểu Mỹ, có thể chứ, con ở đó đừng nhúc nhích, mợ đến bế con.

” Nói xong, cô lập tức bước đi trên con đường bằng đá nhỏ dẫn về phía hang núi.


Diệp Minh Dương kéo cô lại, một mình anh đi tới bên kia: “Đi ra! Đừng đụng tới Tiểu Mỹ nữa!”

Anh cẩn thận đi qua con đường đá nhỏ rồi ngồi xuống trước mặt đứa trẻ: “Tiểu Mỹ, về nhà với cậu.




Đứa trẻ lại lùi về phía sau: “Không không, cậu ơi, Tiểu Mỹ đã hứa với mợ rồi, chỉ khi nào mợ đến thì Tiểu Mỹ mới có thể đi, nếu không thì mợ sẽ mắng mẹ của con…”

Đứa trẻ ngẩng hai mắt đẫm lệ lên, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Lâm Sương Sương.


“Không cần phải để ý đến cô ta! Sau này cũng không cần phải quan tâm tới cô ta! Tiểu Mỹ lại đây.

” Diệp Minh Dương tức giận nói, lại duỗi tay ra, định ôm lấy đứa trẻ.


“Không được, không được, mợ sẽ tức giận, mẹ sẽ khóc…”

Đứa trẻ lại lùi về phía sau một bước, trượt chân một cái, nó rơi vào trong hồ nước.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương