[Thập Niên 80] Chọn Tiểu Thúc Tiền Nhiệm
-
Chương 32: Gặp Chú Bảy (9)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Vãn nói: "Giờ này chắc mọi người vẫn đang còn làm việc, cho nên cháu không muốn trực tiếp đi đến đơn vị của bạn cháu lúc này, cháu dự định sẽ đi mua một ít trái cây gần đấy rồi sau mới đi qua đó, vừa hay có thể vừa đi bộ lại vừa đi dạo."
Ánh mắt của Lục Thủ Nghiễm nhìn cô rất sâu rồi liếc mắt một cái, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Được."
Vì vậy Sơ Vãn bước xuống xe, nhưng sau khi vừa xuống xe, lại bởi vì áo khoác quân đội quá nặng, cho nên cô chợt nhận ra, rằng bản thân vẫn đang còn mặc cái áo khoác của anh.
Cô vội vàng cởi ra, nói: "Chú bảy, áo này trả lại cho chú."
Tầm mắt của Lục Thủ Nghiễm liền rơi vào trên chiếc áo khoác bông cũ đã được vá của cô, cau mày nói: "Cháu có thể tiếp tục mặc vào, đừng để bị cảm lạnh."
Nhưng mà Sơ Vãn lại rất kiên trì nói: "Không cần đâu! Khi vào đến thành phố sẽ không còn lạnh nữa!"
Trước đây là do ở ngoài thành phố, lại còn ở trên núi, nên khi máy kéo bắt đầu chạy, dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất lạnh, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Nghe thấy như vậy, Lục Thủ Nghiễm cũng liền giơ tay ra nhận lấy áo khoác về.
Nhưng mà, khi Sơ Vãn trả lại chiếc áo khoác quân đội cho Lục Thủ Nghiễm, thì cô lại phát hiện trên cổ áo có dính một vệt nước, cô chợt nhận ra rằng, đó có thể là nước miếng mà lúc cô ngủ đã chảy ra.
Cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ như là không phát hiện, sau đó liền trả lại cho anh mà mặt không hề đỏ một chút nào.
Cũng không còn cách nào khác, cũng không thể lấy nó đi tẩy rửa được…
Lục Thủ Nghiễm ngây thơ không phát hiện ra bộ dáng có chút vấn đề của cô, nhận lấy áo khoác, rồi sau đó lại lấy ví tiền mở ra.
Anh lấy ra hai đồng năm nhân dân tệ đưa cho Sơ Vãn, nói: "Cho cháu."
Sơ Vãn ngạc nhiên: "Cái gì ạ?"
Lục Thủ Nghiễm: "Không phải là cháu muốn đi gặp bạn hay sao? Cháu còn muốn mua một ít hoa quả đúng chứ? So với vùng ngoại ô Trương Bình thì đồ vật ở thành phố tương đối là đắt hơn, cho nên cháu hãy cầm lấy đi."
Thật sự là Sơ Vãn không hề nghĩ đến chuyện này.
Thành thật mà nói sau khi cô được gả vào nhà họ Lục, thì những người lớn trong nhà họ Lục, bao gồm các chú trong vai vế ngang bằng với Lục Thủ Nghiễm, ngay những người bác ở nhà học Lục, tất cả đều đối xử chăm sóc cho cô một cách rất đặc biệt, về phần vị chú bảy trước mắt này, cũng là cô có yêu cầu gì thì đều đồng ý.
Điều đó đương nhiên là bởi vì nghe theo lời của ông nội Lục mà đối xử tốt với cô.
Nhưng không ngờ rằng, hiện tại cô vẫn chưa lấy chồng, mà chú bảy đã muốn đưa tiền tiêu vặt cho cô.
Cuối cùng, cô xấu hổ nói: "Chú bảy, cháu không thiếu tiền…"
Lục Thủ Nghiễm lại thẳng thừng nhét vào trong túi áo bông của cô, rồi nói: "Nếu như cháu muốn ở nhà bạn bè thì cũng được, nhưng cháu không thể ở nhà người khác mà không có cái gì được, trên người cháu tốt xấu gì thì cũng phải có một ít tiền tiêu vặt, cho nên cháu hãy cầm lấy nó."
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, nhìn cô nói: "Vãn Vãn, qua hai ngày nữa là chú sẽ xong việc rồi, nhớ đến lúc đó cháu phải đến phố Vũ Nhi, Lão gia tử rất nhớ cháu, ông ấy đã lâu không gặp cháu rồi."
Một chuyến vào thành phố của Sơ Vãn thật không dễ dàng gì, cho nên lần này nếu vào thành phố, nhất định sẽ ở lại đây vài ngày, cố gắng kiếm tiền, nhưng mà nếu như muốn kiếm tiền thì trước tiên cần phải có vốn.
Sơ Vãn nói: "Giờ này chắc mọi người vẫn đang còn làm việc, cho nên cháu không muốn trực tiếp đi đến đơn vị của bạn cháu lúc này, cháu dự định sẽ đi mua một ít trái cây gần đấy rồi sau mới đi qua đó, vừa hay có thể vừa đi bộ lại vừa đi dạo."
Ánh mắt của Lục Thủ Nghiễm nhìn cô rất sâu rồi liếc mắt một cái, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Được."
Vì vậy Sơ Vãn bước xuống xe, nhưng sau khi vừa xuống xe, lại bởi vì áo khoác quân đội quá nặng, cho nên cô chợt nhận ra, rằng bản thân vẫn đang còn mặc cái áo khoác của anh.
Cô vội vàng cởi ra, nói: "Chú bảy, áo này trả lại cho chú."
Tầm mắt của Lục Thủ Nghiễm liền rơi vào trên chiếc áo khoác bông cũ đã được vá của cô, cau mày nói: "Cháu có thể tiếp tục mặc vào, đừng để bị cảm lạnh."
Nhưng mà Sơ Vãn lại rất kiên trì nói: "Không cần đâu! Khi vào đến thành phố sẽ không còn lạnh nữa!"
Trước đây là do ở ngoài thành phố, lại còn ở trên núi, nên khi máy kéo bắt đầu chạy, dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất lạnh, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Nghe thấy như vậy, Lục Thủ Nghiễm cũng liền giơ tay ra nhận lấy áo khoác về.
Nhưng mà, khi Sơ Vãn trả lại chiếc áo khoác quân đội cho Lục Thủ Nghiễm, thì cô lại phát hiện trên cổ áo có dính một vệt nước, cô chợt nhận ra rằng, đó có thể là nước miếng mà lúc cô ngủ đã chảy ra.
Cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ như là không phát hiện, sau đó liền trả lại cho anh mà mặt không hề đỏ một chút nào.
Cũng không còn cách nào khác, cũng không thể lấy nó đi tẩy rửa được…
Lục Thủ Nghiễm ngây thơ không phát hiện ra bộ dáng có chút vấn đề của cô, nhận lấy áo khoác, rồi sau đó lại lấy ví tiền mở ra.
Anh lấy ra hai đồng năm nhân dân tệ đưa cho Sơ Vãn, nói: "Cho cháu."
Sơ Vãn ngạc nhiên: "Cái gì ạ?"
Lục Thủ Nghiễm: "Không phải là cháu muốn đi gặp bạn hay sao? Cháu còn muốn mua một ít hoa quả đúng chứ? So với vùng ngoại ô Trương Bình thì đồ vật ở thành phố tương đối là đắt hơn, cho nên cháu hãy cầm lấy đi."
Thật sự là Sơ Vãn không hề nghĩ đến chuyện này.
Thành thật mà nói sau khi cô được gả vào nhà họ Lục, thì những người lớn trong nhà họ Lục, bao gồm các chú trong vai vế ngang bằng với Lục Thủ Nghiễm, ngay những người bác ở nhà học Lục, tất cả đều đối xử chăm sóc cho cô một cách rất đặc biệt, về phần vị chú bảy trước mắt này, cũng là cô có yêu cầu gì thì đều đồng ý.
Điều đó đương nhiên là bởi vì nghe theo lời của ông nội Lục mà đối xử tốt với cô.
Nhưng không ngờ rằng, hiện tại cô vẫn chưa lấy chồng, mà chú bảy đã muốn đưa tiền tiêu vặt cho cô.
Cuối cùng, cô xấu hổ nói: "Chú bảy, cháu không thiếu tiền…"
Lục Thủ Nghiễm lại thẳng thừng nhét vào trong túi áo bông của cô, rồi nói: "Nếu như cháu muốn ở nhà bạn bè thì cũng được, nhưng cháu không thể ở nhà người khác mà không có cái gì được, trên người cháu tốt xấu gì thì cũng phải có một ít tiền tiêu vặt, cho nên cháu hãy cầm lấy nó."
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, nhìn cô nói: "Vãn Vãn, qua hai ngày nữa là chú sẽ xong việc rồi, nhớ đến lúc đó cháu phải đến phố Vũ Nhi, Lão gia tử rất nhớ cháu, ông ấy đã lâu không gặp cháu rồi."
Một chuyến vào thành phố của Sơ Vãn thật không dễ dàng gì, cho nên lần này nếu vào thành phố, nhất định sẽ ở lại đây vài ngày, cố gắng kiếm tiền, nhưng mà nếu như muốn kiếm tiền thì trước tiên cần phải có vốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook