[Thập Niên 80] Chọn Tiểu Thúc Tiền Nhiệm
-
Chương 22: Da Mặt Dày (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nam Kinh hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì à? Sao tự nhiên em lại tức giận như vậy chứ?”
Vừa rồi anh ta còn không kịp phản ứng lại.
Không hiểu tại sao, món thịt lợn kho tàu kia, đáng nhẽ là làm cho anh ta mới đúng chứ? Anh ta là người mà Vãn Vãn đối xử tốt nhất, cô có món gì ăn ngon đều cho anh ta đầu tiên, thế mà tại sao khi không có việc gì cô lại chạy đến nhà thầy giáo Ninh chứ?
Trong lòng Tô Nam Kinh cảm thấy rất khó chịu và không thể hiểu được.
Nếu sớm biết Vãn Vãn sẽ không cho anh ta thịt kho tàu, chắc chắn anh ta sẽ nhận đậu hũ của Tam Hỷ. Anh ta từ chối món đậu hũ của Tam Hỷ không phải vì chén thịt kho của Sơ Vãn sao?
Nhưng anh ta đã ngửi được mùi thịt lợn kho mà Vãn Vãn lại đi thẳng qua nhà thầy giáo Ninh, anh ta có nghĩ cả trăm lần cũng chẳng thể hiểu nổi!
Sơ Vãn nhìn thoáng qua Tô Nam Kinh: “Không có việc gì, chỉ là tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi muốn chia rõ ranh giới với anh.”
Tô Nam Kinh nhíu mày: “Làm sao vậy, có chuyện gì… làm em giận sao?”
Sơ Vãn: “Đột nhiên tôi cảm thấy anh rất bất tài, lại nghèo khổ như vậy. Anh xem anh còn mong tôi đưa thịt kho tàu cho anh, tôi cũng ghét loại đàn ông như anh! Đi cùng phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy. Tôi phải gả cho người có thể làm thịt kho tàu cho tôi ăn, chứ không phải tìm một người như anh…”
Tô Nam Kinh kinh ngạc, Có chút đỏ mặt, lúng túng nói: “Vãn Vãn, sao em lại nói như vậy? Có phải ai đó nói gì linh tinh với em không?”
Sơ Vãn: “Ai nói gì với tôi á?”
Tô Nam Kinh bất lực: “Trần Lôi đã nói gì với em à? Em đừng nghe cô ta nói linh tinh.”
Sơ Vãn: “Trần Lôi?”
Cô nhìn Tô Nam Kinh một cách đánh giá, trong lòng cô thầm nghĩ, hóa ra Trần Lôi đã từng tán tỉnh Tô Nam Kinh sao? Thế mà Trần Lôi còn giả bộ trước mặt cô?
Tô Nam Kinh nhanh chóng giải thích: “Lần trước cô ta có đến để tìm anh nói chuyện nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, anh cũng không muốn dính dáng gì đến cô ta cả, em coi anh là loại người như thế nào chứ? Có thể cô ta bực tức chuyện này nên cố ý nói những điều như vậy với em, em đừng để cô ta lừa mình.”
Sơ Vãn lại cười phá lên: “Là tôi cố tình đến gặp Trần Lôi nói chuyện đấy. Tô Nam Kinh, anh cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy sao? Sơ Vãn tôi khẳng định với anh là tôi muốn một người đàn ông không dính líu đến bất kỳ người phụ nữ nào, người đấy còn phải có bản lĩnh. Loại người như anh, cút sang một bên đi!”
Nói xong cô liền bỏ đi.
Tô Nam Kinh ngơ ngác nhìn bóng lưng Sơ Vãn đang ngày càng đi xa, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt. Nghĩ tại sao ngày hôm qua vẫn ổn mà sao hôm nay lại thay đổi sắc mặt thành ra thế này chứ? Sơ Vãn này đúng là trẻ con mà, anh ta chẳng thể hiểu được cô đang nghĩ gì nữa rồi.
Có lẽ cô nàng học mấy thứ này từ ông cố mình, người gì đâu mà tính cách quái dị thế không biết.
Lúc này, đột nhiên anh ra nghe thấy tiếng reo hò của hai đứa bé nhà thầy giáo Ninh cách vách: “Thịt lợn kho tàu, thịt kho hạt dẻ!”
Sau đó dưới sự khiển trách của thầy giáo Ninh, hai đứa bé mới nhỏ tiếng lại. Nhưng anh ta vẫn có thể nghe được sự vui mừng trong tiếng nói của hai đứa trẻ. Một lúc sau, anh ta ngửi thấy mùi thơm dẻo của hạt dẻ hòa quyện với mùi thơm hấp dẫn của thịt kho tàu.
Anh ta nuối một ngụm nước miếng khan, anh ta lại nghĩ đến việc hôm nay, rõ ràng đây là món thịt kho tàu của anh ta, tại sao lại đưa cho thầy giáo Ninh kia chứ? Có phải Sơ Vãn nhầm rồi không?
******
Tô Nam Kinh hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì à? Sao tự nhiên em lại tức giận như vậy chứ?”
Vừa rồi anh ta còn không kịp phản ứng lại.
Không hiểu tại sao, món thịt lợn kho tàu kia, đáng nhẽ là làm cho anh ta mới đúng chứ? Anh ta là người mà Vãn Vãn đối xử tốt nhất, cô có món gì ăn ngon đều cho anh ta đầu tiên, thế mà tại sao khi không có việc gì cô lại chạy đến nhà thầy giáo Ninh chứ?
Trong lòng Tô Nam Kinh cảm thấy rất khó chịu và không thể hiểu được.
Nếu sớm biết Vãn Vãn sẽ không cho anh ta thịt kho tàu, chắc chắn anh ta sẽ nhận đậu hũ của Tam Hỷ. Anh ta từ chối món đậu hũ của Tam Hỷ không phải vì chén thịt kho của Sơ Vãn sao?
Nhưng anh ta đã ngửi được mùi thịt lợn kho mà Vãn Vãn lại đi thẳng qua nhà thầy giáo Ninh, anh ta có nghĩ cả trăm lần cũng chẳng thể hiểu nổi!
Sơ Vãn nhìn thoáng qua Tô Nam Kinh: “Không có việc gì, chỉ là tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi muốn chia rõ ranh giới với anh.”
Tô Nam Kinh nhíu mày: “Làm sao vậy, có chuyện gì… làm em giận sao?”
Sơ Vãn: “Đột nhiên tôi cảm thấy anh rất bất tài, lại nghèo khổ như vậy. Anh xem anh còn mong tôi đưa thịt kho tàu cho anh, tôi cũng ghét loại đàn ông như anh! Đi cùng phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy. Tôi phải gả cho người có thể làm thịt kho tàu cho tôi ăn, chứ không phải tìm một người như anh…”
Tô Nam Kinh kinh ngạc, Có chút đỏ mặt, lúng túng nói: “Vãn Vãn, sao em lại nói như vậy? Có phải ai đó nói gì linh tinh với em không?”
Sơ Vãn: “Ai nói gì với tôi á?”
Tô Nam Kinh bất lực: “Trần Lôi đã nói gì với em à? Em đừng nghe cô ta nói linh tinh.”
Sơ Vãn: “Trần Lôi?”
Cô nhìn Tô Nam Kinh một cách đánh giá, trong lòng cô thầm nghĩ, hóa ra Trần Lôi đã từng tán tỉnh Tô Nam Kinh sao? Thế mà Trần Lôi còn giả bộ trước mặt cô?
Tô Nam Kinh nhanh chóng giải thích: “Lần trước cô ta có đến để tìm anh nói chuyện nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, anh cũng không muốn dính dáng gì đến cô ta cả, em coi anh là loại người như thế nào chứ? Có thể cô ta bực tức chuyện này nên cố ý nói những điều như vậy với em, em đừng để cô ta lừa mình.”
Sơ Vãn lại cười phá lên: “Là tôi cố tình đến gặp Trần Lôi nói chuyện đấy. Tô Nam Kinh, anh cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy sao? Sơ Vãn tôi khẳng định với anh là tôi muốn một người đàn ông không dính líu đến bất kỳ người phụ nữ nào, người đấy còn phải có bản lĩnh. Loại người như anh, cút sang một bên đi!”
Nói xong cô liền bỏ đi.
Tô Nam Kinh ngơ ngác nhìn bóng lưng Sơ Vãn đang ngày càng đi xa, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt. Nghĩ tại sao ngày hôm qua vẫn ổn mà sao hôm nay lại thay đổi sắc mặt thành ra thế này chứ? Sơ Vãn này đúng là trẻ con mà, anh ta chẳng thể hiểu được cô đang nghĩ gì nữa rồi.
Có lẽ cô nàng học mấy thứ này từ ông cố mình, người gì đâu mà tính cách quái dị thế không biết.
Lúc này, đột nhiên anh ra nghe thấy tiếng reo hò của hai đứa bé nhà thầy giáo Ninh cách vách: “Thịt lợn kho tàu, thịt kho hạt dẻ!”
Sau đó dưới sự khiển trách của thầy giáo Ninh, hai đứa bé mới nhỏ tiếng lại. Nhưng anh ta vẫn có thể nghe được sự vui mừng trong tiếng nói của hai đứa trẻ. Một lúc sau, anh ta ngửi thấy mùi thơm dẻo của hạt dẻ hòa quyện với mùi thơm hấp dẫn của thịt kho tàu.
Anh ta nuối một ngụm nước miếng khan, anh ta lại nghĩ đến việc hôm nay, rõ ràng đây là món thịt kho tàu của anh ta, tại sao lại đưa cho thầy giáo Ninh kia chứ? Có phải Sơ Vãn nhầm rồi không?
******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook