Cả nhà Vương Lan Anh xám xịt rời đi, những hàng xóm đến xem náo nhiệt cũng giải tán.

Lý Tú Chi lấy lại dao phay từ trong tay Lâm Vãn Vãn, không trách cô một lời nào.

Bà biết, Lâm Vãn Văn làm vậy cũng vì muốn bảo về cái nhà này, nếu Lâm Vãn Vãn không như vậy, chuyện này khó lòng được giải quyết ổn thỏa.

Trong phòng, người đàn ông khoanh tay trước ngực, đang suy tư nhìn chằm chằm vào bóng người lao ra khỏi phòng lúc nãy.

Hành động của cô có chút ra ngoài dự kiến của anh.

“Mới vừa vào cửa thì xảy ra chuyện như vậy, làm khó con rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Lý Tú Chi thở dài, bà cũng không ngờ, việc mang người con dâu này về, lại dẫn tới nhiều chuyện như vậy.

Lâm Vãn Vãn không nói gì, gật đầu, trở về phòng Hứa Luật Thanh.

“Hành động vừa rồi của cô quá nguy hiểm.”

Hứa Luật Thanh không bằng lòng nhìn Lâm Vãn Vãn, cô gầy như vậy, nếu là đối phương thật sự nổi lên ác ý, chỉ sợ người bị thương chính là Lâm Vãn Vãn.

Nhưng anh lại kinh ngạc, Lâm Vãn Vãn gầy yếu như vậy, thế nhưng lại vô cùng quyết đoán, dám cầm lấy dao phay, đối mặt với những người không biết xấu hổ kia.

“Hiện tại bọn họ vẫn còn chút lương thực, nếu bọn họ đói làm mờ mắt, sợ rằng thịt người cũng dám ăn, dù cô có dùng dao phay để hù dọa, chỉ sợ cũng không thể ngăn cản.”

Lời này của Hứa Luật Thanh quả thật không sai, nếu đổi lại là người con gái khác, chỉ sợ Vương Lan Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.



“Tôi biết, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ xông vào cửa, mang lương thực đi thì chúng ta ăn cái gì?”

Tất nhiên Lâm Vãn Vãn biết, thân thể cô vẫn chưa hồi phục, nếu thật sự đánh, khả năng sẽ bị thương, nhưng phải có ai đó trong nhà đứng lên giải quyết mới được.

“Anh yên tâm đi, tôi biết, bọn họ không dám.”

Lâm Vãn Vãn cảm thấy Hứa Luật Thanh là người thú vị, từ lúc bước vào cửa, hình như cô không cảm thấy anh khó gần.

Khi ở mạt thế, Lâm Vãn Vãn vẫn luôn cảnh giác rất cao, nếu không cô sẽ biến thành con mồi của người khác.

“Về sau phải chú ý nhiều một chút.”

Hứa Luật Thanh cảm thấy có lỗi với cô, “Thân thể này của tôi, không thể bảo vệ cô, còn liên lụy đến cô, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng thật áy náy.”

Lâm Vãn Vãn thấy anh nói như vậy, cũng chỉ biết gật đầu.

“Về sau tôi cẩn thận hơn là được.”

Cô cảm thấy anh là một người thích ăn mềm không ăn cứng , nói nhẹ nhàng với cô, cũng sẽ không giận.

“Mỗi ngày anh đều ở trên giường, không thấy nhàm chán sao, hay chúng ta ra ngoài hóng gió một lát.”

Lâm Vãn Vãn ít khi nhẹ nhàng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.



Cô không biết Hứa Luật Thanh có để ý không, nhưng cô cảm thấy trong phòng thật sự khó chịu và ngột ngạt.

“Cô làm sao đưa tôi ra ngoài?”

Hứa Luật Thanh không ra ngoài nhiều, cũng là vì không muốn làm phiền đến cha mẹ già, tuy nhìn anh có phần gầy gò nhưng cũng hơn một trăm cân, mỗi lần xuống giường đều rất khó khăn.

Lâm Vãn Vãn thấy anh hỏi như vậy, cũng không trả lời, trực tiếp đến cạnh giường ôm anh lên.

Sức lực cô rất lớn, Hứa Luật Thanh cũng không phải là rất nặng, bế lên có chút nhẹ nhàng.

Hứa Luật Thanh bị Lâm Vãn Vãn ôm ra khỏi giường, tâm tình có chút phức tạp.

“Để tôi xuống, tôi biết cô rất khỏe rồi.”

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ bị một người con gái bế lên cách nhẹ nhàng như vậy., còn là ôm kiểu công chúa.

“Chờ ra cửa thì sẽ thả anh xuống, anh mỗi ngày đều ở trong phòng, chắc là rất ngột ngạt, nhàm chán.”

Lâm Vãn Vãn thấy anh không có sức sống, trực tiếp ôm anh mang ra khỏi phòng.

“Anh nên ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn.”

Hứa Luật Thanh là một người đàn ông, nhưng mỗi ngày ở trong phòng, vì vậy làn da anh trắng hơn cô vài phần.

“Ai da, Nhị Nữu, sao con lại ôm Luật Thanh ra đây, cẩn thận coi chừng ngã.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương