Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
-
Chương 48: Cha Mẹ Mềm Lòng
Tất nhiên Hứa Luật Thanh không sợ Tạ Gia Minh mắng mình, anh đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này.
Lúc trước không phải anh không cho mẹ nói với mọi người trong thôn dự trữ nhiều lương thực hơn, nhưng bọn họ không nghe còn suy đoán ác ý, họ cho rằng Lý Tú Chi không cho bọn họ bán lương thực là để mình có thể bán được giá cao hơn.
Mặc dù Lý Tú Chi không có nói chuyện này với anh, nhưng ít nhiều anh cũng nghe được mấy người bàn tán, tất nhiên lúc này cũng không đồng tình với việc làm của bọn họ.
“Tôi không còn cách nào khác nên mới đến nhà cậu lấy chút gì đó, qua khoảng thời gian này trời mưa xuống, tôi sẽ trả lại.”
Tạ Gia Minh lại giải thích, gã ta không muốn chịu trách nhiệm, không muốn gánh lấy tội danh trộm đồ, bằng không gã ta sẽ không thể ngẩng cao đầu ở trong thôn.
“Nếu không hỏi thì coi như là lấy trộm, chưa kể nửa đêm cùng nhau cạy khóa cửa, không phải ăn trộm thì là cái gì.”
Hứa Luật Thanh lười tiếp tục tranh cãi với gã ta, quay sang nhìn Lâm Vãn Vãn nói.
“Chặn miệng và ném bọn họ ra sân đi, tránh để bọn họ làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chúng ta.”
Lâm Vãn Vãn nghe được lời này, động tác lưu loát đè Tạ Gia Minh xuống, chặn miệng gã ta lại, một tay giữ chặt Tạ Gia Minh, một tay xách theo Vương Gia Tường ném cả hai ra ngoài sân.
Hứa Đại Hải nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Vãn Vãn, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ông cũng không nói gì thêm, cùng Lý Tú Chi trở về phòng
“Luật Thanh, mẹ và cha con về phòng trước, con cũng cùng Vãn Vãn về phòng đi, ngủ sớm một chút.”
Lý Tú Chi nói xong thì cầm theo giá nến trở về phòng.
Bây giờ đã là đêm khuya, Lâm Vãn Vãn ngáp một cái, nhàn nhã trở về phòng với Hứa Luật Thanh.
“Chúng ta cũng về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai nói chuyện sau.”
Tất nhiên Lâm Vãn Vãn nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt người nhà, nhưng bọn họ yên lặng không hỏi, cô cũng không chủ động giải thích.
“Được rồi, về phòng.”
Hứa Luật Thanh gật đầu, không nhìn cô nữa, càng ở cùng Lâm Vãn Vãn, anh càng cảm thấy mình thật sự không hiểu rõ về cô, muốn biết thêm nhiều thứ về cô hơn.
Cô giống như một cuốn sách, nhìn thì mỏng, nhưng sau khi mở ra, lại là một thế giới hoàn toàn mới lạ, làm cho anh ngày càng không thể đọc hết..
Lâm Vãn Vãn không biết suy nghĩ của Hứa Luật Thanh, nếu không cô sẽ không khống chế được mà bật cười thành tiếng, cô không phải là một người khó thấu hiểu, chỉ là kiếp trước cô sống trong hoàn cảnh mạt thế thôi.
“Để tôi đẩy anh, buổi tối anh không nhìn rõ, dễ té lắm.”
Lâm Vãn Vãn tri kỷ nói, đối với cô mà nói việc này không có gì là khó.
Lần này Hứa Luật Thanh không có từ chối, dù sao thường ngày anh đều được cô ôm về phòng, lúc này đẩy xe lăn cũng không có là gì..
Ở trước mặt Lâm Vãn Vãn, mọi điều cấm kỵ của anh giống như đều không còn tồn tại.
Đến khi nằm lên giường lần nữa, Hứa Luật Thanh cũng không ngủ tiếp được.
Hứa Luật Thanh ngủ sớm lại say, nếu không có tiếng hét thảm thiết của Vương Gia Tường, anh có thể ngủ đến sáng.
Lúc này, tuy rằng ngủ không được nhiều như trước, nhưng cũng đã đủ rồi.
Anh mở to mắt, yên lặng nằm ở trên giường.
Lâm Vãn Vãn lại biết anh chưa ngủ, có lẽ vì đã dần quen thuộc, cô có thể phân biệt được hơi thở lúc ngủ của anh.
“Anh không buồn ngủ sao?”
Rốt cuộc Lâm Vãn Vãn vẫn mở miệng hỏi, tuy rằng buồn ngủ nhưng thần kinh vẫn rất phất khởi, hoàn toàn không nhắm mắt ngủ ngay được.
“Không, ngủ đủ rồi.”
Hứa Luật Thanh lên tiếng, cũng không nói nhiều lời.
“Cô nên đi ngủ đi, nếu không sáng mai lại dậy không được, nếu cha mẹ lại mềm lòng tgar bọn họ trước khi chúng ta dậy thì không ổn. Ngày mai cô hãy đi với cha mẹ đưa người đi, thái độ phải cứng rắn một chút.”
Hứa Luật Thanh hiểu rõ cha mẹ của mình, họ đều là những người nông dân thành thật chất phác, cả đời giao tiếp với người ở quê, cần cù và lương thiện đã khắc sâu vào trong xương cốt của bọn họ, rất dễ dàng tha thứ.
Lúc trước không phải anh không cho mẹ nói với mọi người trong thôn dự trữ nhiều lương thực hơn, nhưng bọn họ không nghe còn suy đoán ác ý, họ cho rằng Lý Tú Chi không cho bọn họ bán lương thực là để mình có thể bán được giá cao hơn.
Mặc dù Lý Tú Chi không có nói chuyện này với anh, nhưng ít nhiều anh cũng nghe được mấy người bàn tán, tất nhiên lúc này cũng không đồng tình với việc làm của bọn họ.
“Tôi không còn cách nào khác nên mới đến nhà cậu lấy chút gì đó, qua khoảng thời gian này trời mưa xuống, tôi sẽ trả lại.”
Tạ Gia Minh lại giải thích, gã ta không muốn chịu trách nhiệm, không muốn gánh lấy tội danh trộm đồ, bằng không gã ta sẽ không thể ngẩng cao đầu ở trong thôn.
“Nếu không hỏi thì coi như là lấy trộm, chưa kể nửa đêm cùng nhau cạy khóa cửa, không phải ăn trộm thì là cái gì.”
Hứa Luật Thanh lười tiếp tục tranh cãi với gã ta, quay sang nhìn Lâm Vãn Vãn nói.
“Chặn miệng và ném bọn họ ra sân đi, tránh để bọn họ làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chúng ta.”
Lâm Vãn Vãn nghe được lời này, động tác lưu loát đè Tạ Gia Minh xuống, chặn miệng gã ta lại, một tay giữ chặt Tạ Gia Minh, một tay xách theo Vương Gia Tường ném cả hai ra ngoài sân.
Hứa Đại Hải nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Vãn Vãn, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ông cũng không nói gì thêm, cùng Lý Tú Chi trở về phòng
“Luật Thanh, mẹ và cha con về phòng trước, con cũng cùng Vãn Vãn về phòng đi, ngủ sớm một chút.”
Lý Tú Chi nói xong thì cầm theo giá nến trở về phòng.
Bây giờ đã là đêm khuya, Lâm Vãn Vãn ngáp một cái, nhàn nhã trở về phòng với Hứa Luật Thanh.
“Chúng ta cũng về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai nói chuyện sau.”
Tất nhiên Lâm Vãn Vãn nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt người nhà, nhưng bọn họ yên lặng không hỏi, cô cũng không chủ động giải thích.
“Được rồi, về phòng.”
Hứa Luật Thanh gật đầu, không nhìn cô nữa, càng ở cùng Lâm Vãn Vãn, anh càng cảm thấy mình thật sự không hiểu rõ về cô, muốn biết thêm nhiều thứ về cô hơn.
Cô giống như một cuốn sách, nhìn thì mỏng, nhưng sau khi mở ra, lại là một thế giới hoàn toàn mới lạ, làm cho anh ngày càng không thể đọc hết..
Lâm Vãn Vãn không biết suy nghĩ của Hứa Luật Thanh, nếu không cô sẽ không khống chế được mà bật cười thành tiếng, cô không phải là một người khó thấu hiểu, chỉ là kiếp trước cô sống trong hoàn cảnh mạt thế thôi.
“Để tôi đẩy anh, buổi tối anh không nhìn rõ, dễ té lắm.”
Lâm Vãn Vãn tri kỷ nói, đối với cô mà nói việc này không có gì là khó.
Lần này Hứa Luật Thanh không có từ chối, dù sao thường ngày anh đều được cô ôm về phòng, lúc này đẩy xe lăn cũng không có là gì..
Ở trước mặt Lâm Vãn Vãn, mọi điều cấm kỵ của anh giống như đều không còn tồn tại.
Đến khi nằm lên giường lần nữa, Hứa Luật Thanh cũng không ngủ tiếp được.
Hứa Luật Thanh ngủ sớm lại say, nếu không có tiếng hét thảm thiết của Vương Gia Tường, anh có thể ngủ đến sáng.
Lúc này, tuy rằng ngủ không được nhiều như trước, nhưng cũng đã đủ rồi.
Anh mở to mắt, yên lặng nằm ở trên giường.
Lâm Vãn Vãn lại biết anh chưa ngủ, có lẽ vì đã dần quen thuộc, cô có thể phân biệt được hơi thở lúc ngủ của anh.
“Anh không buồn ngủ sao?”
Rốt cuộc Lâm Vãn Vãn vẫn mở miệng hỏi, tuy rằng buồn ngủ nhưng thần kinh vẫn rất phất khởi, hoàn toàn không nhắm mắt ngủ ngay được.
“Không, ngủ đủ rồi.”
Hứa Luật Thanh lên tiếng, cũng không nói nhiều lời.
“Cô nên đi ngủ đi, nếu không sáng mai lại dậy không được, nếu cha mẹ lại mềm lòng tgar bọn họ trước khi chúng ta dậy thì không ổn. Ngày mai cô hãy đi với cha mẹ đưa người đi, thái độ phải cứng rắn một chút.”
Hứa Luật Thanh hiểu rõ cha mẹ của mình, họ đều là những người nông dân thành thật chất phác, cả đời giao tiếp với người ở quê, cần cù và lương thiện đã khắc sâu vào trong xương cốt của bọn họ, rất dễ dàng tha thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook