“A!”

Tiếng kêu sợ hãi của người đàn ông cắt ngang bầu trời, làm cho Lý Tú Chi tỉnh ngủ.

Lý Tú Chi vội vàng vỗ nhẹ Hứa Đại Hải, đánh thức ông.

"Ông mau dậy đi, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Lý Tú Chi cũng không phải người vô tư, nghe tiếng hét này, bà không thể ngủ tiếp được.

Nghĩ đến lời nói của Lâm Vãn Vãn lúc ăn tối, trong lòng bà cũng đã có dự đoán, chỉ sợ cái tên chơi bời lêu lỗng kia thật sự đến, bị Lâm Vãn Vãn bắt gặp..

Hứa Đại Hải nghe bà nói vậy, lập tức tỉnh dậy.

“Tôi ra ngoài xem một chút, bà đừng lo lắng, cứ ngủ tiếp đi.”

Hứa Đại Hải không nói nhiều, đứng dậy xuống giường, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Vãn Vãn đang đánh Vương Gia Tường và Tạ Gia Minh, Tạ Gia Minh nhát gan bị Lâm Vãn Vãn đánh cũng không dám phản kháng, nhưng Vương Gia Tường đã bị đánh tới hai lần, trong lòng có chút không phục, muốn cho Lâm Vãn Vãn một bài học.

“Đàn bà thúi, tao liều mạng với mày.”

Vương Gia Tường muốn đứng dậy phản kháng, gã nghiến răng cố gắng thoát khỏi Lâm Vãn Vãn, nhưng sức lực của Lâm Vãn Vãn rất lớn, sau khi gã bị cô đè xuống đất, cũng không động đậy được nữa.

"Tạ Gia Minh, tên khốn kiếp, vậy mà lại sợ một con đàn bà, cũng không ai trói tay mày, mày còn chưa ra tay nữa, đang chờ cái gì vậy?”

Vương Gia Tường nỗ lực nửa ngày đều không có cách nào thoát ra được, cũng chỉ có thể kích động Tạ Gia Minh tới hỗ trợ.

Nhưng mà Tạ Gia Minh là một kẻ nhát gan, sau khi bị Lâm Vãn Vãn đè xuống đất, gã ta cũng không dám đứng dậy, không dám đến gần Lâm Vãn Vãn nữa.



"Tao, tao không thể.”

Tạ Gia Minh rụt cổ lại, gã không muốn đã không lấy được đồ, còn mang theo mặt mũi bầm dập về nhà, như vậy gã ta phải giải thích chuyện này với vợ như thế nào.

“Vương Gia Tường, thôi bỏ đi, là do chúng ta đã sai, là chúng ta bị quỷ ám cố ý cạy cửa của nhà người ta.”

Tạ Gia Minh vẫn phân biệt được đúng sai, gã biết mình đã làm sai, nghe thấy vậy, Lâm Vãn Vãn quay đầu nhìn gã ta một cái.

Lâm Vãn Vãn thật sự không phân biệt được rốt cuộc người này là tốt hay xấu, nếu bạn nói gã ta là người tốt, nhưng gần nửa đêm lại đi trộm đồ với Vương Gia Tường, nếu gã ta là người xấu thì cũng không đúng bởi vì gã ta không giống Vương Gia Tường, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình sai.

Chỉ có thể nói người này chưa mất hết lương tâm, còn biết mình làm sai. Nhưng người loại người như vậy, mới làm cho người ta ghét nhất.

“Bây giờ anh mới biết những gì mình làm là đáng xấu hổ, tại sao anh không nhận ra sớm hơn.”

Lâm Vãn Vãn nói thẳng, cô không phải là một cô gái hiền lành, chuyện gì cũng dễ dàng tha thứ.

“Tôi nể mặt anh thành thật, cho nên tạm thời không đánh anh, nhưng nếu anh giống với Vương Gia Tường, đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn, đến lúc đó tôi sẽ cho cả làng trên xóm dưới biết, chuyện hai người các anh đến nhà tôi ăn trộm.”

Lâm Vãn Vãn cũng không định đánh quá tàn nhẫn, cô còn muốn trói người, chờ ngày mai ném ra đường cái, xem về sau bọn họ còn dám làm chuyện như vậy nữa không.

“Tôi sẽ thành thật, thật đó, tôi sẽ không làm bậy nữa.”

Tạ Gia Minh có điểm yếu, không muốn để cho vợ con mang trên lưng tội danh người nhà ăn trộm, cũng sợ liên lụy đến người nhà, bị hàng xóm xa lánh.

Ở nông thôn, xa lánh chính là hình phạt tàn nhẫn nhất, trong thôn có ba cái họ lớn: Hứa, Vương, Tạ đều có liên kết chặt chẽ với nhau.

Dù cho Hứa Đại Hải cùng các anh em ông phân gia, thì bọn họ vẫn cùng mang họ Hứa, tất cả bọn họ đều là người một nhà, khi có chuyện xảy ra, mấy người họ Hứa cũng không thể làm ngơ được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương