Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
-
Chương 43: Cạy Khóa
Lâm Vãn Vãn và Hứa Luật thanh nằm trên giường sớm, nhưng cô lại không lập tức đi ngủ. Một là cô định chờ Hứa Luật Thanh đi ngủ mình sẽ hấp thụ tinh thể, hai là cô lo lắng Vương Gia Tượng sẽ to gan đến nhà cô trộm đồ.
Người ta thường nói, liều mạng thì no còn nhát gan thì đói, ban ngày Vương Gia Tường dám đuổi theo cô để cướp đồ ăn, khó bảo đêm nay sẽ không tới thử thêm một lần.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ đi, nếu thật sự gã dám đến, động tĩnh cũng sẽ không nhỏ.”
Hứa Luật Thanh nói đúng, dù sao bọn họ cũng không biết khi nào sẽ đến, giờ mà chờ đợi cũng chỉ uổng công, buồn lo vô cớ.
“Tôi có thói quen ngủ muộn, anh ngủ trước đi.”
Lâm Vãn Vãn chột dạ, cô không phải chỉ vì việc này mà không chịu ngủ, nhưng lại không thể nói rõ, chỉ có thể lấy cớ.
Nhưng cái cớ của cô rất vụn về, Hứa Luật Thanh vừa nghe thì đã biết là cô đang tìm cớ, nhưng anh cũng không có vạch trần Lâm Vãn Vãn.
“Được rồi, vậy tôi đi ngủ trước.”
Đêm qua Hứa Luật Thanh ngủ không ngon, cho nên hôm nay cũng muốn ngủ sớm một chút, anh kéo chăn đắp lên người, cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cả hai người đều không nói chuyện nữa, căn phòng trở nên im lặng.
Lâm Vãn Vãn đoán Hứa Luật Thanh đã ngủ say, nên lặng lẽ lấy một viên tinh thể từ trong túi áo choàng ở đầu giường để hấp thụ, năng lực hiện tại của cô quá yếu, cho nên tốc độ hấp thụ tinh thể rất chậm, phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể hấp thụ hoàn toàn một viên tinh thể.
Sau khi hấp thụ hoàn toàn viên tinh thể, Lâm Vãn Vãn cảm thấy sức mạnh dâng trào trong người, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, tình hình ngày càng khó khăn, nếu không có khả năng tự bảo vệ mình, thì chỉ biết chờ chết.
Lâm Vãn Vãn không phải là người không bản lĩnh, cô có năng lực và bản lĩnh, cô sẽ không để gia đình mình rơi vào tình trạng như vậy.
Sau khi hồi phục dị năng của mình, Lâm Vãn Vãn làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn, cũng không sợ bị người khác đánh chú ý lên nhà mình.
Dị năng không gian của Lâm Vãn Vãn không chỉ là dị năng lưu trữ đồ vật, mà còn có lực sát thương, có thể vây người khác vào một không gian ai do cô tạo ra, cho dù là dị năng giả cũng khó lòng có thể trốn thoát, huống chi đây chỉ là người bình thường.
Nghĩ như vậy Lâm Vãn Vãn càng thêm tự tin, cô đang định tranh thủ lúc này hấp thụ thêm một viên tinh thể khác, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt ,giống như có người cạy cửa nhà bọn họ.
Lâm Vãn Vãn không do dự, xoay người bước ra khỏi giường, cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Không giống như những người khác, cô vô cùng thận trọng, không phát ra tiếng để đối phương biết mình đã bị phát hiện, cô chỉ đứng ở cửa im lặng quan sát xem đối phương muốn làm gì.
Tuy rằng Vương Gia Tường suốt ngày đi lang thang, không có bản lĩnh phá ổ khóa, chỉ có thể lấy dây thép, phá nửa ngày cũng chưa mở được cửa nhà họ Hứa.
"Vương Gia Tường, mày có làm được không? Cứ như vậy sẽ đến rạng sáng mất, chúng ta cũng không cần đi trộm lương thực nữa, trực tiếp đến đồn công an ngồi luôn.”
Vốn dĩ Vương Gia Tường đã nóng nảy, Tạ Gia Minh đã không chịu giúp đỡ thì thôi, còn đứng đó thúc giục.
“Tạ Gia Minh, mày đang sợ người ta không biết chúng ta làm gì à, mày nói quá to rồi đó, lại nói nữa người cả thôn đều nghe thấy, xem sau này mày còn làm người được không.”
Tạ Gia Minh nghe thấy lời này thì lập tức không vui, gã ta cũng không có ý định tới đây, là Vương Gia Tường đã kéo gã ta tới.
Cô con dâu mới của nhà họ Hứa thật có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không dám xuống sông chảy siết kia để bắt cá.
Từ hôm trời không mưa, gã ta còn chưa có lấy một bữa cơm no, nói chi đến thịt cá, đổi là ai, trong lòng cảm thấy không cân bằng được.
Người ta thường nói, liều mạng thì no còn nhát gan thì đói, ban ngày Vương Gia Tường dám đuổi theo cô để cướp đồ ăn, khó bảo đêm nay sẽ không tới thử thêm một lần.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ đi, nếu thật sự gã dám đến, động tĩnh cũng sẽ không nhỏ.”
Hứa Luật Thanh nói đúng, dù sao bọn họ cũng không biết khi nào sẽ đến, giờ mà chờ đợi cũng chỉ uổng công, buồn lo vô cớ.
“Tôi có thói quen ngủ muộn, anh ngủ trước đi.”
Lâm Vãn Vãn chột dạ, cô không phải chỉ vì việc này mà không chịu ngủ, nhưng lại không thể nói rõ, chỉ có thể lấy cớ.
Nhưng cái cớ của cô rất vụn về, Hứa Luật Thanh vừa nghe thì đã biết là cô đang tìm cớ, nhưng anh cũng không có vạch trần Lâm Vãn Vãn.
“Được rồi, vậy tôi đi ngủ trước.”
Đêm qua Hứa Luật Thanh ngủ không ngon, cho nên hôm nay cũng muốn ngủ sớm một chút, anh kéo chăn đắp lên người, cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cả hai người đều không nói chuyện nữa, căn phòng trở nên im lặng.
Lâm Vãn Vãn đoán Hứa Luật Thanh đã ngủ say, nên lặng lẽ lấy một viên tinh thể từ trong túi áo choàng ở đầu giường để hấp thụ, năng lực hiện tại của cô quá yếu, cho nên tốc độ hấp thụ tinh thể rất chậm, phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể hấp thụ hoàn toàn một viên tinh thể.
Sau khi hấp thụ hoàn toàn viên tinh thể, Lâm Vãn Vãn cảm thấy sức mạnh dâng trào trong người, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, tình hình ngày càng khó khăn, nếu không có khả năng tự bảo vệ mình, thì chỉ biết chờ chết.
Lâm Vãn Vãn không phải là người không bản lĩnh, cô có năng lực và bản lĩnh, cô sẽ không để gia đình mình rơi vào tình trạng như vậy.
Sau khi hồi phục dị năng của mình, Lâm Vãn Vãn làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn, cũng không sợ bị người khác đánh chú ý lên nhà mình.
Dị năng không gian của Lâm Vãn Vãn không chỉ là dị năng lưu trữ đồ vật, mà còn có lực sát thương, có thể vây người khác vào một không gian ai do cô tạo ra, cho dù là dị năng giả cũng khó lòng có thể trốn thoát, huống chi đây chỉ là người bình thường.
Nghĩ như vậy Lâm Vãn Vãn càng thêm tự tin, cô đang định tranh thủ lúc này hấp thụ thêm một viên tinh thể khác, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt ,giống như có người cạy cửa nhà bọn họ.
Lâm Vãn Vãn không do dự, xoay người bước ra khỏi giường, cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Không giống như những người khác, cô vô cùng thận trọng, không phát ra tiếng để đối phương biết mình đã bị phát hiện, cô chỉ đứng ở cửa im lặng quan sát xem đối phương muốn làm gì.
Tuy rằng Vương Gia Tường suốt ngày đi lang thang, không có bản lĩnh phá ổ khóa, chỉ có thể lấy dây thép, phá nửa ngày cũng chưa mở được cửa nhà họ Hứa.
"Vương Gia Tường, mày có làm được không? Cứ như vậy sẽ đến rạng sáng mất, chúng ta cũng không cần đi trộm lương thực nữa, trực tiếp đến đồn công an ngồi luôn.”
Vốn dĩ Vương Gia Tường đã nóng nảy, Tạ Gia Minh đã không chịu giúp đỡ thì thôi, còn đứng đó thúc giục.
“Tạ Gia Minh, mày đang sợ người ta không biết chúng ta làm gì à, mày nói quá to rồi đó, lại nói nữa người cả thôn đều nghe thấy, xem sau này mày còn làm người được không.”
Tạ Gia Minh nghe thấy lời này thì lập tức không vui, gã ta cũng không có ý định tới đây, là Vương Gia Tường đã kéo gã ta tới.
Cô con dâu mới của nhà họ Hứa thật có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không dám xuống sông chảy siết kia để bắt cá.
Từ hôm trời không mưa, gã ta còn chưa có lấy một bữa cơm no, nói chi đến thịt cá, đổi là ai, trong lòng cảm thấy không cân bằng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook