Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
-
Chương 36: Chị Hai Vẫn Sẽ Rời Đi Sao
“Chị hai, chị còn đi nữa sao?”
Lâm Thụy Niên tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, không hiểu kết hôn có nghĩa là gì, cậu bé chỉ biết rằng, sau khi chị cả kết hôn, thì không còn quay trở về nhà nữa.
Nay người chị hai mà cậu bé yêu thương đã quay về, trong cái đầu nhỏ của cậu bé có chút nghi ngờ, chị hai còn sẽ rời cậu đi nữa?
Lâm Vãn Vãn nắm tay Lâm Thụy Niên, đi vào nhà, cô đóng cửa lại, cô không thể ở lại quá lâu, cứ hai ba ngày lại về nhà mẹ đẻ một lần, sẽ làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ.
"Ừ, chị về nhà đưa đồ vật xong thì sẽ rời đi.”
Lâm Vãn Vãn khẳng định không thể ở nhà lâu, nhưng Lâm Thụy Niên lại không hiểu.
“Hu hu... Chị hai, em không chị đi đâu.”
Lâm Thụy Niên nghe được Lâm Vãn Vãn phải đi, không khống chế được khóc lên.
Vóc dáng nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo của Lâm Vãn Vãn, giống như làm như vậy có thể giữ cô lại.
"Thụy Niên, đừng khóc, nghe chị nói.”
Lâm Vãn Vãn bất lực thở dài, cô không biết cách để dỗ trẻ con.
Lâm Thụy Niên khóc đau lòng như vậy, cô thật sự không biết phải làm gì mới tốt.
“Thụy Niên, bây giờ chị đã kết hôn rồi, chị không chỉ có em, có cha mẹ, có Thụy Phong như lúc trước mà đã có những người thân khác, cho nên hiện tại chị phải sống cùng với họ, nhưng không có nghĩa là chị sẽ không quay về gặp em, em đừng lo lắng nha, chị sẽ không giống như chị cả đâu, chị vẫn sẽ về nhà, em có thể gặp được chị.”
Lâm Vãn Vãn biết, lý do lớn nhất mà Lâm Thụy Niên không muốn để cô đi là vì cậu sợ cô sẽ không quay trở lại nữa.
“Thật sao chị hai, chị không nói dối em đúng không?”
Lâm Thụy Niên ngẩng mặt lên, lo lắng hỏi cô.
Trước đây, chị cả cũng đã từng nói như vậy, nói sẽ quay trở lại gặp cậu, thế nhưng hơn nửa năm, chị cả vẫn chưa từng quay về một lần nào.
Lâm Thụy Niên không hiểu tại sao chị cả lại làm như vậy, cậu bé chỉ biết là chị cả không quay lại nữa, không cần cậu nữa.
“Chị không nói dối em, lần trước chị có mang cá về, em có ăn không?”
Lâm Vãn Vãn cười nói, cô không xem Lâm Thụy Niên là một đứa trẻ, cô biết Lâm Thụy Niên là người rất hiểu chuyện.
“Dạ có, chị hai, sao chị bắt được nhiều cá như vậy, mẹ nói cá này là do chị bắt được.”
Lâm Thụy Niên nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
"Thụy Niên, chị có thể đi bắt cá là vì chị đã thành người lớn, dòng sông không thể nhấn chìm được chị, nhưng em vẫn còn nhỏ, hiện tại không hiểu được những chuyện này đâu.”
Lâm Vãn Vãn không dám nói với em trai, ai biết đứa trẻ này đang nghĩ gì, nếu có chuyện gì xảy ra, thì cô chính là tội đồ của gia đình.
"Chị nói chuyện này với em, là muốn cho em biết, chị có thể quay lại một lần, thì sẽ quay lại lần thứ hai, lần thứ ba, em cũng không cần phải lo lắng sẽ không gặp được chị nữa, đừng khóc.”
Lâm Vãn Vãn giải thích cho Lâm Thụy Niên hiểu, sợ cậu không hiểu rõ.
“Chị hai, em biết rồi, chị vẫn sẽ quay lại thăm em, đúng hay không?”
Lâm Thụy Niên gật đầu nói giống như người lớn.
“Đương nhiên rồi, Thụy Niên của chúng ta ngoan như vậy, sao chị hai có thể không nhớ em không trở về thăm em chứ.”
Lâm Vãn Vãn cười, dỗ dành cậu bé, rồi dẫn cậu bé vào phòng bếp, bỏ những con cá vào thùng gỗ, nuôi chung cùng những con cá lần trước.
“Hôm nay chị cùng anh rể đi bắt cá, tiện thể mang cho nhà mình ba con, cha mẹ cùng Thụy Phong đều không có ở nhà, em đừng nói cho ai biết, cẩn thận người ta lại có ý đồ xấu với nhà mình, đến lúc đó sợ rằng cá cũng không thể ăn.”
Lâm Vãn Vãn không có ý làm cậu sợ, dù sao thì cô cũng vừa trải qua một sự cố lớn, cũng suýt chút nữa bị cướp đồ ăn.
“Chờ khi cha mẹ về, em nói với cha mẹ, anh rể hai của em thăm hỏi cha mẹ, lúc này không còn sớm, chị phải đi về rồi.”
Lâm Thụy Niên tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, không hiểu kết hôn có nghĩa là gì, cậu bé chỉ biết rằng, sau khi chị cả kết hôn, thì không còn quay trở về nhà nữa.
Nay người chị hai mà cậu bé yêu thương đã quay về, trong cái đầu nhỏ của cậu bé có chút nghi ngờ, chị hai còn sẽ rời cậu đi nữa?
Lâm Vãn Vãn nắm tay Lâm Thụy Niên, đi vào nhà, cô đóng cửa lại, cô không thể ở lại quá lâu, cứ hai ba ngày lại về nhà mẹ đẻ một lần, sẽ làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ.
"Ừ, chị về nhà đưa đồ vật xong thì sẽ rời đi.”
Lâm Vãn Vãn khẳng định không thể ở nhà lâu, nhưng Lâm Thụy Niên lại không hiểu.
“Hu hu... Chị hai, em không chị đi đâu.”
Lâm Thụy Niên nghe được Lâm Vãn Vãn phải đi, không khống chế được khóc lên.
Vóc dáng nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo của Lâm Vãn Vãn, giống như làm như vậy có thể giữ cô lại.
"Thụy Niên, đừng khóc, nghe chị nói.”
Lâm Vãn Vãn bất lực thở dài, cô không biết cách để dỗ trẻ con.
Lâm Thụy Niên khóc đau lòng như vậy, cô thật sự không biết phải làm gì mới tốt.
“Thụy Niên, bây giờ chị đã kết hôn rồi, chị không chỉ có em, có cha mẹ, có Thụy Phong như lúc trước mà đã có những người thân khác, cho nên hiện tại chị phải sống cùng với họ, nhưng không có nghĩa là chị sẽ không quay về gặp em, em đừng lo lắng nha, chị sẽ không giống như chị cả đâu, chị vẫn sẽ về nhà, em có thể gặp được chị.”
Lâm Vãn Vãn biết, lý do lớn nhất mà Lâm Thụy Niên không muốn để cô đi là vì cậu sợ cô sẽ không quay trở lại nữa.
“Thật sao chị hai, chị không nói dối em đúng không?”
Lâm Thụy Niên ngẩng mặt lên, lo lắng hỏi cô.
Trước đây, chị cả cũng đã từng nói như vậy, nói sẽ quay trở lại gặp cậu, thế nhưng hơn nửa năm, chị cả vẫn chưa từng quay về một lần nào.
Lâm Thụy Niên không hiểu tại sao chị cả lại làm như vậy, cậu bé chỉ biết là chị cả không quay lại nữa, không cần cậu nữa.
“Chị không nói dối em, lần trước chị có mang cá về, em có ăn không?”
Lâm Vãn Vãn cười nói, cô không xem Lâm Thụy Niên là một đứa trẻ, cô biết Lâm Thụy Niên là người rất hiểu chuyện.
“Dạ có, chị hai, sao chị bắt được nhiều cá như vậy, mẹ nói cá này là do chị bắt được.”
Lâm Thụy Niên nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
"Thụy Niên, chị có thể đi bắt cá là vì chị đã thành người lớn, dòng sông không thể nhấn chìm được chị, nhưng em vẫn còn nhỏ, hiện tại không hiểu được những chuyện này đâu.”
Lâm Vãn Vãn không dám nói với em trai, ai biết đứa trẻ này đang nghĩ gì, nếu có chuyện gì xảy ra, thì cô chính là tội đồ của gia đình.
"Chị nói chuyện này với em, là muốn cho em biết, chị có thể quay lại một lần, thì sẽ quay lại lần thứ hai, lần thứ ba, em cũng không cần phải lo lắng sẽ không gặp được chị nữa, đừng khóc.”
Lâm Vãn Vãn giải thích cho Lâm Thụy Niên hiểu, sợ cậu không hiểu rõ.
“Chị hai, em biết rồi, chị vẫn sẽ quay lại thăm em, đúng hay không?”
Lâm Thụy Niên gật đầu nói giống như người lớn.
“Đương nhiên rồi, Thụy Niên của chúng ta ngoan như vậy, sao chị hai có thể không nhớ em không trở về thăm em chứ.”
Lâm Vãn Vãn cười, dỗ dành cậu bé, rồi dẫn cậu bé vào phòng bếp, bỏ những con cá vào thùng gỗ, nuôi chung cùng những con cá lần trước.
“Hôm nay chị cùng anh rể đi bắt cá, tiện thể mang cho nhà mình ba con, cha mẹ cùng Thụy Phong đều không có ở nhà, em đừng nói cho ai biết, cẩn thận người ta lại có ý đồ xấu với nhà mình, đến lúc đó sợ rằng cá cũng không thể ăn.”
Lâm Vãn Vãn không có ý làm cậu sợ, dù sao thì cô cũng vừa trải qua một sự cố lớn, cũng suýt chút nữa bị cướp đồ ăn.
“Chờ khi cha mẹ về, em nói với cha mẹ, anh rể hai của em thăm hỏi cha mẹ, lúc này không còn sớm, chị phải đi về rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook