Hứa Luật Thanh nhìn thấy bộ dạng đắc ý của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà khen ngợi.

“Cô rất lợi hại.”

Hứa Luật Thanh cũng không tiếc lời khen, chỉ cần Lâm Vãn Vãn không làm ra chuyện xấu, anh không ngại khen cô thêm vài câu.

Lâm Vãn Vãn được khích lệ, cô ném con cá vào trong giỏ, lòng nhiệt tình lại lớn hơn một chút.

Hứa Luật Thanh nhìn bộ dạng bận rộn của Lâm Vãn Vãn, trong lòng anh có chút suy nghĩ.

Nước sông này đục ngầu, nếu đứng không vững rất dễ bị dòng nước cuốn trôi, muốn cứu cũng khó mà cứu nổi, dù có đứng vững, nhưng cá thường trốn dưới lớp phù sa màu vàng sẫm kia, muốn bắt được một con cá, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vậy mà Lâm Vãn Vãn giống như cá gặp nước, bắt một cách rất dễ dàng, có lẽ bọn họ đều đánh giá thấp năng lực của cô rồi.

Hứa Luật Thanh cảm thấy mình vẫn nên nhìn nhận lại cô, từ lần Vương Lan Anh đến gây ồn ào, nhạn thức của anh đối với Lâm Vãn Vãn vẫn chưa đủ khắc sâi.

Lâm Vãn Vãn không biết rằng anh đang nhìn, cô bắt cá rất hăng say, lâu lâu còn quay đầu lại nở một nụ cười ngốc nghếch với Hứa Luật Thanh.

Chờ Hứa Luật Thanh cũng gật đầu đáp lại, cô lại tiếp tục vùi đầu vào bắt cá.



Lâm Vãn Vãn cũng rất thông minh, trong lúc bắt cá, cô lén bí mật thực hiện một số thủ thuật để đưa những con cá bắt được vào không gian riêng của mình.

Lâm Vãn Vãn ở dưới sông một hồi lâu thì cảm thấy tay chân lạnh buốt, thấy trong giỏ cũng đã có sáu con cá, nên cô không tiếp tục bắt nữa.

Cô nghĩ, nếu mỗi ngày cô đều bắt vài con cá hai ngày một lần thì luôn có đủ cá để ăn, nhưng nếu một ngày cô bắt quá nhiều cá, chắc chắn sẽ có một ngày, không còn cá để cô bắt nữa.

Lâm Vãn Vãn đứng ở bờ sông, nhắm chuẩn giỏ cá rồi ném cá vào giỏ, thuận tay khom lưng xuống hái những cây rau dền ở bờ sông.

Rau dền có khả năng chịu hạn rất tốt, chỉ cần gặp một chút ẩm là sẽ bùng lên sức sống mãnh liệt, tuy không phát triển mạnh mẽ nhưng tốt hơn nhiều so với các loại rễ rau dại.

Lâm Vãn Vãn lấy rau dền phủ lên cá, để che đi chỗ cá cô vừa bắt được.

“Chúng ta về nhà thôi, thừa dịp trời vẫn còn chưa tối, tôi lại đi đưa cho nhà mẹ đẻ ba con. Nhà tôi đông người, hai em trai của tôi còn đang tuổi ăn tuổi lớn, khẳng định hai con lần trước ăn không đủ.”

Lâm Vãn Vãn vừa nói vừa lắc bớt nước trong giỏ, đeo lên vai, rồi đẩy Hứa Luật Thanh về nhà.

“Được, cá này là do cô bắt, tất nhiên cô quyết định như thế nào cũng được.”

Hứa Luật Thanh gật đầu, anh không phải là một người độc đoán, ngang ngược, cũng không cho rằng Lâm Vãn Vãn gả tới nhà anh rồi thì phải cắt đứt mọi quan hệ với người nhà mẹ đẻ.



“Hôm nay cô đi đưa cá, cũng giúp ta hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ.”

Hứa Luật Thanh không tiện đi lại, huống chi hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để đến thăm người thân, cho nên anh không cùng cô đi về nhà mẹ .

“Được, tôi nhớ rồi.”

Lâm Vãn Vãn dứt khoát đáp ứng, nhưng trong lòng cô lại có tính toán khác.

Không chỉ có Lý Tú Chi không cho cô ra sông bắt cá, mà cả mẹ cô cũng không đồng ý , bà ấy không muốn cô làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Lâm Vãn Vãn tính toán lúc này trộm đưa cá qua, không gặp cha mẹ, dù sao bọn họ sẽ không biết ai tặng.

Quyết định xong, Lâm Vãn Vãn đưa Hứa Luật Thanh trở về nhà, cô bỏ ba con cá vào trong thùng nước, nuôi chúng cùng với những con cá còn lại của ngày hôm qua, rồi cầm ba con cá còn lại ra ngoài.

Lâm Vãn Vãn không hề biết, khi cô cùng Hứa Luật Thanh đi ra ngoài, đã bị người khác thấy được, lại có hai lần cõng sọt ra bờ sông về, sớm đã bị người khác nhìn thấy, hiện giờ bị người nhớ thương.

Người này cũng thật thông minh, sợ Hứa Luật Thanh nhận ra mình, cho nên chỉ không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ.

Sau khi thấy Lâm Vãn Vãn và Hứa Luật Thanh bước vào nhà, người này cũng lặng lẽ núp ở bên quan sát tình hình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương