“Hứa Luật Thanh, tôi và anh thương lượng chuyện này đi.”

Lâm Vãn Vãn ngồi xuống bên cạnh Hứa Luật Thanh, nói một cách tự nhiên. Bây giờ cô gọi thẳng tên Hứa Luật Thanh càng thêm thuận miệng, một chút cũng không ngượng ngùng như trước nữa.

“Tôi muốn đi ra bờ sông bắt cá, anh cũng biết, mẹ đào dễ dau dại rất khó khăn mà cũng không đào được bao nhiêu, chi bằng đi bắt mấy con cá, một chút là có thể bắt được mấy con.”

Lâm Vãn Vãn vô cùng tự tin, cô đúng là có năng lực như vậy.

“Anh không ngăn được tôi, cùng lắm thì buổi tối mẹ trở về, tôi sẽ nói với mẹ.”

Lâm Vãn Vãn liếc mắt nhìn Hứa Luật Thanh một cái, lại mở miệng nói.

Tất nhiên Hứa Luật Thanh biết mình không thể ngăn được cô, anh chỉ là một người tàn phế, muốn ra khỏi giường cũng không thể, sao anh có thể ngăn được cô?

"Cô nhất định phải đi sao?”

Hứa Luật Thanh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh làm cô thật không hiểu.

“Đúng vậy, tôi nhất định muốn đi.”

Lâm Vãn Vãn gật đầu, không né tránh, cô nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.

“Được rồi, cô vào trong phòng lấy xe lăn của tôi ra đây, tôi và cô cùng đi.”



Hứa Luật Thanh không ngăn cản cô, anh biết rõ mình không thể ngăn cản được Lâm Vãn Vãn, chi bằng cùng cô đi ra sông, anh có thể nhắc nhở cô chú ý an toàn.

Lâm Vãn Vãn không biết trong nhà còn có đồ vật như vậy, rốt cuộc Hứa Luật Thanh tình nguyện để cô ôm ra ngoài, cũng không chịu dùng xe lăn, ngay cả Lý Tú Chi cũng không nói, trong chuyện này nhất định có gì đó.

"Anh thật sự muốn đi?”

Lâm Vãn Vãn không chắc chắn hỏi lại, nếu có chuyện gì xảy ra với Hứa Luật Thanh, cô không thể chịu trách nhiệm nổi.

“Đúng vậy, tôi muốn đi.”

Hứa Luật Thanh bày ra bộ dạng không thương lượng, anh đây là cho Lâm Vãn Vãn lựa chọn.

Lâm Vãn Vãn… Tất nhiên là Lâm Vãn Vãn lựa chọn đi đến bờ sông.

Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất. Làm chuyện gì, cũng không thể để miệng mình bị ủy khuất.

“Đi, tôi sẽ đẩy xe lăn ra ngay, anh đợi một chút.”

Lâm Vãn Vãn nghiến răng đồng ý, dù sao khó khăn lắm Hứa Luật Thanh mới muốn đi ra ngoài chơi với cô, không phải là cô tự mình đề nghị, cũng không có liên quan gì đến cô.

Lâm Vãn Vãn thầm nghĩ, bước nhanh đi đến chỗ xe lăn đẩy đến cạnh anh.

“Anh có cần tôi giúp gì không?”



Lâm Vãn Vãn đặt chiếc xe lăn bên cạnh giường , hỏi Hứa Luật Thanh, cô không biết Hứa Luật Thanh có thể tự mình xuống được không.

“Không cần, tôi tự làm được.”

Hứa Luật Thanh đã quyết định sử dụng đến xe lăn, tất nhiên sẽ không cho cô cơ hội để cô ôm mình ngồi vào trong xe.

“Được, vậy tôi ra ngoài lấy mấy vật dụng cần thiết, anh cứ từ từ.”

Lâm Vãn Vãn gật đầu, nhường chỗ cho Hứa Luật Thanh, cô nghĩ thầm trong lòng Hứa Luật Thanh hẳn là không có thói quen để ai đó nhìn anh ra khỏi giường.

Hứa Luật Thanh chờ Lâm Vãn Vãn đi ra ngoài, anh dùng cánh tay chống thân mình, chậm lãi di chuyển về phía xe lăn, lực cánh tay của anh rất khỏe, có thể dễ dàng nhấc bổng cả thân mình.

Lâm Vãn Vãn vô cùng tinh ý, cô để xe lăn ở một vị trí rất thuận tiện, cho nên anh có thể tự mình ngồi, có lẽ cô ấy đã sớm đoán được Hứa Luật Thanh sẽ không cần tới sự giúp đỡ của cô.

Hứa Luật Thanh chống cánh tay, ngồi vào xe lăn, rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đợi khi anh ổn định cảm xúc của mình, mới đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Hứa Đại Hải đã sớm đập bỏ các bậc cửa trong phòng của anh, chờ một ngày anh có thể gạt đi gánh nặng tâm lý của mình và tự mình bước ra khỏi căn phòng u ám này.

Nhưng hai vợ chồng già chưa không bao giờ nghĩ tới việc Hứa Luật Thanh và Lâm Vãn Vãn chỉ mới ở cùng nhau ngắn ngủi có hai ngày, nhưng anh lại vì lo cho cô mà chịu ngồi lên xe lăn, tự mình ra ngoài.

Trên thực tế, Hứa Luật Thanh là sợ rằng xảy ra chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương