Bàn tay của Hứa Luật Thanh rất lớn, hơn nữa lại còn rất nóng, khi nắm tay cô, làm cho cô cảm giác mình trốn không thoát được.

Đôi tai của Lâm Vãn Vãn bắt đầu nóng lên, hơi nóng từ từ truyền từ sau tai đến vành tai, làm cho đôi tai cô trở nên ửng đỏ.

“Anh…… Anh kéo tay tôi làm cái gì?”

Lâm Vãn Vãn lắp bắp nói, cô cảm thấy cả người nóng bừng lên, giống như sắp bị đốt cháy vậy.=.

“Dạy cô viết chữ, không có giấy bút, chỉ có thể viết vào lòng bàn tay cô.”

Những điều Hứa Luật Thanh nói đều là sự thật, anh rất bình tĩnh, một chút ngượng ngùng cũng không có.

Lâm Vãn Vãn nhận được câu trả lời như vậy, nhưng vành tai cô vẫn không bớt đỏ.

“Vậy trước đó anh cũng nói một tiếng với tôi trước chứ.”

Tuy Lâm Vãn Vãn nói như vậy, nhưng cũng không rụt tay mình lại, vẫn để yên cho anh nắm.

Hứa Luật Thanh nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, lập tức cũng cảm thấy anh nắm tay cô như vậy quả thực có chút không ổn, nhưng anh cũng không buông tay cô ra, như vậy giống như anh đang chột dạ vậy, không phải chứng thực anh đang chiếm tiện nghi của cô sao.

Nghĩ như vậy, Hứa Luật Thanh lập tức khôi phục bình tĩnh, giọng điệu có chút lãnh đạm, vài phần không để ý đến chuyện này.

“Tôi quên, lần sau nhất định sẽ nói cho cô biết trước.”

Hứa Luật Thanh không tiếp tục nhìn phản ứng của Lâm Vãn Vãn nữa, anh duỗi ngón tay, viết chữ vào lòng bàn tay cô.



Khi anh di chuyển ngón tay của mình, Lâm Vãn Vãn cảm thấy không được tự nhiên, giật giật bàn tay, hơi có chút lùi về phía sau.

“Có chút ngứa ngứa, cảm giác có hơi kỳ lạ.”

Lâm Vãn Vãn rụt cổ, có chút hối hận lúc nãy đã nhờ Hứa Luật Thanh dạy cô viết chữ.

Bởi vì hàng năm cầm bút cho nên lòng bàn tay của Hứa Luật Thanh có chút thô ráp, khi viết chữ vào lòng bàn tay của Lâm Vãn Vãn, rất khó để cô xem nhẹ nó.

“Tập trung một chút, một lát là viết xong.”

Hứa Luật Thanh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể từ bỏ, tay cũng đã cầm, lại không dạy được người ta chữ nào, thật sự có chút kỳ cục.

Anh cũng không muốn hành động của mình được xem như kẻ lưu manh.

Lâm Vãn Vãn nghe thấy lời này, cũng không cử động nữa, ngoan ngoãn để anh viết, mới thu lại bàn tay nhỏ của mình lại.

“Tên của cô chính là viết như vậy, cô có nhớ không?”

Hứa Luật Thanh dạy có lệ, Lâm Vãn Vãn cũng học có lệ, hai người này cũng không hề chú ý, cho nên làm sao mà có thể học được.

“Tôi cảm thấy tôi phải ngẫm nghĩ lại một chút, mà cũng không còn sớm, tôi đi hỏi mẹ xem tối nay tôi ngủ ở chỗ nào.”

Lâm Vãn Vãn liên tục lùi lại phía sau hai bước, tìm cớ chạy ra ngoài.



Đúng lúc đụng phải Lý Tú Chi đang ôm chăn đi đến cửa phòng.

“Mẹ, có phải con đụng trúng mẹ không?”

Lâm Vãn Vãn có chút chột dạ nhìn Lý Tú Chi, sợ bà cảm thấy cô không tôn trọng bà, lại là người không cẩn thận.

“Không đụng trúng, Vãn Vãn, trời đã tối rồi, con và Luật Thanh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Tú Chi thật ra cũng không để ý, cũng không hỏi Lâm Vãn Vãn tại sao cô lại hoảng hốt chạy ra ngoài.

Chuyện của cặp vợ chồng nhỏ, bà làm mẹ, vẫn nên hỏi ít một chút mới thỏa đáng.

“Mùa xuân ban đêm có chút lạnh, mẹ mang cho tụi con cái chăn, buổi tối đắp cho đỡ lạnh.”

Lý Tú Chi nói xong thì đi vào trong phòng, cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô và Hứa Luật Thanh ngủ chung phòng, lại còn chung chăn gối, lúc này cô mới cảm thấy bản thân đã thật sự trở thành vợ của Hứa Luật Thanh.

“Các con đừng ỷ vào mình còn trẻ, mà cảm thấy không đáng ngại, thì hồ nháo, nếu bị nhiễm khí lạnh, bệnh không dứt, về sau người chịu khổ vẫn là chính các con.”

Lý Tú Chi tận tình khuyên bảo, bà là một người mẹ điển hình của Trung Quốc, quan tâm chu đáo lại còn rất chất phác.

Lâm Vãn Vãn nghe được những lời này cảm thấy trong lòng ấm áp tràn đầy hy vọng, cùng tràn đầy tin tưởng vào gia đình này.

Mặc kệ tương lai như thế nào, lúc này cô sẽ đối xử tốt với học như người một nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương