Cô nghĩ thầm trong lòng, cô muốn mang về cho nhà họ Lâm, cho cha mẹ nguyên chủ hai con cá, không biết Hứa Luật Thanh có đồng ý hay không.

Vợ chồng Lâm Đại Phúc rất yêu thương đứa con gái này, không vì Lâm Vãn Vãn là con gái, mà không yêu thương.

Lâm Vãn Vãn cõng sọt trở về nhà họ Hứa, Lý Tú Chi và Hứa Đại Hải còn chưa trở về.

“Hứa Luật Thanh, tôi về rồi đây.”

Lâm Vãn Vãn cõng sọt, lén lút đi vào cửa, ghé sát vào cửa phòng Hứa Luật Thanh, cười nói.

“Tôi bắt được cá, cho anh bồi bổ thân mình.”

Hứa Luật Thanh không ngờ cô thật sự có thể bắt được cá, anh có chút lo lắng nhìn kĩ Lâm Vãn Vãn.

“Cô không có bị thương chứ?”

Anh không ngờ, cô vợ nhỏ của mình lại có bản lĩnh đến như vậy.

“Không sao cả, tôi vẫn rất tốt, nhưng ở dưới sông quá lâu nên cảm thấy có chút lạnh.”

Lâm Vãn Vãn cười lộ ra một hàm răng trắng, lộ vài phần thanh tú.

“Trên đường có ai chú ý tới cô không?”

Hứa Luật Thanh nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, cảm thấy cô rất dễ bị lừa, chỉ sợ sẽ bị người khác lợi dụng.

“Không có, anh yên tâm đi, tôi rất cảnh giác.”



Lâm Vãn Vãn nói, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo nâng lên, cô rất thoải mái khi ở cùng Hứa Luật Thanh.

“Tôi bắt được năm con cá, muốn đưa cho cha mẹ tôi hai con.”

Lâm Vãn Vãn gãi gãi mặt, cẩn thận quan sát phản ứng của Hứa Luật Thanh.

Cô vất vả lắm mới gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình, nếu anh quá ích kỷ, cô có chút thất vọng trong lòng.

“Đương nhiên là được, hơn nữa cá là do cô bắt được, cô muốn mang về bao nhiêu điều được.”

Hứa Luật Thanh gật đầu, anh biết nhà họ Lâm đang rất khó khăn, vì không còn lương thực nên đành để Lâm Vãn Vãn tới nhà anh.

“Nhân lúc cá còn tươi, cô mang về đi.”

Hứa Luật Thanh sợ cô đi chậm, trời tối đi đường không an toàn, vẫn nên là đi sớm về sớm.

“Được, tôi đi đây.”

Lâm Vãn Vãn rất vui vẻ, cười đáp.

Nếu không phải mẹ Lâm cho cô ít cháo bột ngô kia, thì căn bản cô vẫn chưa thể tỉnh lại, huống chi cô còn chiếm dụng thân thể con của họ, đương nhiên cô có trách nhiệm báo hiếu.

Cho dù Hứa Luật Thanh không đồng ý cho cô mang cá về, thì cô cũng sẽ mang đi, chẳng qua hai người sẽ không còn thân thiết như bây giờ được nữa.

Lâm Vãn Vãn nhanh chóng rời đi, cô về đến nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm vừa ăn xong cơm trưa. Buổi sáng vẫn còn ít cháo bột ngô, hòa thêm nước rồi nấu lại.

“Mẹ……” Lâm Vãn Vãn nhỏ giọng kêu lên, cô sợ hàng xóm biết cô trở về tặng đồ.



Thời đại này, vì đồ ăn mà có thể mất mạng, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

“Nhị Nữu, sao con trở lại đây, có phải nhà họ Hứa không chấp nhận con không?”

Mẹ Lâm lo lắng nhìn về phía Lâm Vãn Vãn, sợ cô bị ủy khuất.

“Nhà bọn họ có gây khó dễ cho con không, hay có đánh con không?”

Mẹ Lâm hối hận khi lấy con gái đổi lương thực, nhưng nếu không làm như vậy, cả nhà đều sẽ chết đói!

“Không có việc gì đâu mẹ, nhà bọn họ đối xử với con rất tốt, giữa trưa còn cho con nửa cái bánh bột ngô.”

Lâm Vãn Vãn lắc đầu, cô nói đúng sự thật.

“Con đi đến sông bắt được vài con cá, cho cha mẹ một ít, buổi tối hầm uống, đừng để người khác phát hiện.”

Lâm Vãn Vãn đưa sọt cá cho mẹ Lâm, rồi muốn rời đi.

“Mẹ, con phải trở về rồi, trong nhà chỉ có một mình Hứa Luật Thanh, con không yên tâm.”

Lâm Vãn Vãn không nói chuyện Vương Lan Anh đến nhà đoạt lương thực cho mẹ Lâm biết, sợ bà ấy lo lắng.

Mẹ Lâm thấy Lâm Vãn Vãn không phải chịu cực khổ, thì yên tâm hơn rất nhiều.

“Nhị Nữu, trên đường đi nhớ cẩn thận, lần tới không cần tặng cho cha mẹ, để đó mà ăn.”

Mẹ Lâm không kìm được lòng, lấy tay lau nước mắt, bà ấy không ngờ con gái không những không không trách mình, mà còn lo nghĩ cho cha mẹ, tặng cả cá đến nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương