“Mẹ, ba ở đây có quen ai không?” Nghe Diệp Vi hỏi, Đường Hồng chợt ngừng lại, suy nghĩ.
“Có.
” Trước đây, cô từng theo Diệp Hướng Đông đến đây để thăm một người bạn cũ của ông.
Người đó họ Lưu, tên Lưu Minh, làm việc trong bộ phận bảo vệ của mỏ than này.
Đường Hồng kể lại chuyện đó cho Diệp Vi nghe.
Nghe đến tên Lưu Minh, Diệp Vi ngạc nhiên.
Lưu Minh ở mỏ than? Đây chẳng phải là một doanh nhân giàu có và nổi tiếng ở Tương Thành mà cô từng thấy trên báo chí và tin tức sao? Trong trí nhớ của nguyên thân, Lưu Minh còn từng giúp đỡ gia đình họ vài lần.
Thì ra là bạn chiến đấu cũ của cha.
“Mẹ, bây giờ chúng ta chưa cần tìm ông ấy, trước hết mình nên đi thuê một phòng trọ.
Nếu muốn buôn bán ở đây, mình cần thuê một chỗ ở.
” “Thuê nhà sao?” Đường Hồng nghe Diệp Vi nói vậy thì ngạc nhiên.
Cô vốn định mỗi ngày sẽ đi từ thôn đến trấn, rồi bắt xe đến đây.
Tuy hơi mệt, nhưng sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.
Thấy mẹ ngạc nhiên, Diệp Vi giải thích thêm.
“Mẹ nghĩ mà xem, nơi này bắt đầu buôn bán từ 8 giờ sáng.
Nếu chúng ta xuất phát từ nhà, đi bộ rồi bắt xe mất hơn một giờ, mỗi ngày phải mang theo những thứ này, thật không tiện chút nào.
Hơn nữa, trời nóng thế này, đồ ăn mang đến sẽ bị biến chất, bánh bao cũng có thể bị dẹp lép vì chèn ép trên xe.
Chúng ta cần có một xe đẩy, thêm vài cái nồi và dụng cụ, mấy thứ này cũng phải tìm chỗ để gửi nữa! ” Nghe Diệp Vi phân tích, Đường Hồng gật đầu.
“Con nói đúng, nhưng chúng ta chỉ có mười mấy đồng trong tay, thuê nhà rồi còn phải mua bao nhiêu thứ nữa, tiền đâu mà đủ?” Đường Hồng bắt đầu lo lắng.
Cô biết những thứ đó cần chuẩn bị đầy đủ, không có xe đẩy thì không thể nấu nướng được.
“Mẹ sẽ suy nghĩ cách.
” Đường Hồng nói tiếp.
“Chúng ta thử qua bên kia xem, tìm xem có phòng nào cho thuê không.
” Diệp Vi vừa ăn bánh bao vừa quan sát quanh khu vực.
Chỉ đi khoảng 100 mét, cô thấy ở xa xa có một tấm bảng treo thông báo cho thuê phòng.
“Mẹ, ở đây có phòng cho thuê.
” Đường Hồng nhìn vào thông tin trên bảng, và mặt cô lộ vẻ tươi cười.
“Tám đồng một tháng?” Khi thấy giá thuê là tám đồng mỗi tháng, Đường Hồng giật mình, giá thuê này thật sự đắt.
“Chúng ta xem phòng trước đã.
” Diệp Vi trấn an mẹ.
Cô tiến lên và gõ cửa.
“Ai đấy?” Một lát sau, từ trong sân vang lên giọng một bà lão.
“Bà ơi, nhà bà có phòng cho thuê phải không?” Nghe Diệp Vi hỏi, cánh cổng mở ra.
Một bà lão tóc bạc mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn ba mẹ con Diệp Vi.
“Nhà tôi có phòng cho thuê, tám đồng một tháng.
” “Chúng tôi muốn xem qua phòng một chút.
” Bà lão lại đánh giá ba người họ thêm một lúc, rồi mới mở miệng nói: “Vào đi.
” Bà lão này ăn mặc rất giản dị, nhưng tóc tai gọn gàng, và trông bà rất sạch sẽ.
Diệp Vi nhìn quanh sân.
Sân rộng hơn trăm mét vuông, bên trong còn trồng vài cây và có mấy chậu hoa.
“Đây là căn phòng, bếp và nhà vệ sinh đều ở trong sân,” bà lão vừa nói vừa mở khóa cửa.
Diệp Vi nhìn vào trong phòng, thấy căn phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông, có một chiếc giường, một bàn trang điểm cũ, một cái bàn và mấy chiếc ghế dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook