Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
-
Chương 40: Đừng Nhắc Đến Chị Dâu Hai
Nghĩ như vậy, buổi chiều còn lại Tô Cẩm Tú vô cùng nhiệt tình.
Chủ nhiệm phân xưởng nhìn vậy thì rất hài lòng, gật đầu nói:
"Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, rất nhiệt tình với công việc."
Bà ta không ngừng khen ngợi với phó chủ nhiệm bên cạnh.
Tô Cẩm Tú tăng ca đến tám rưỡi tối, ra khỏi nhà xưởng, cô nhìn thấy Tô Cẩm Vũ đang dắt xe đạp, đợi mình ở ngoài cổng.
Cô nhất thời ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, vội vàng chạy tới:
"Anh cả, sao anh lại tới đón em?"
"Tối muộn rồi, mẹ lo lắng." Tô Cẩm Vũ trèo lên xe: "Mau lên xe đi."
Tô Cẩm Tú vội vàng nhảy lên yên sau.
"Hôm nay quay về cẩn thận chút, tâm trạng ba mẹ không được tốt." Tô Cẩm Vũ nhắc nhở.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Nhà trọ từng ở thời gian trước bị đổ sập do mưa lớn, đường sắt đến thủ đô bị chặn lại, vợ chồng Quốc Tử còn đang trên xe lửa. Tuy đã gửi điện báo về nói không sao, nhưng cha mẹ vẫn còn lo lắng lắm." Tô Cẩm Vũ nhớ lại bộ dạng gào khóc khi mẹ nhìn thấy điện báo, lại không nhịn được nhíu mày, vội vàng nhắc nhở: "Tuyệt đối đừng nhắc đến chị dâu thứ hai của em."
"Vì sao?" Tô Cẩm Tú vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.
Tô Cẩm Vũ lúng túng sờ mũi, đàn ông nói xấu sau lưng người khác hình như không hay lắm, có điều việc nên nhắc nhỏ vẫn phải nhắc nhở:
"Mẹ nói cô ấy là sao chổi, em phải chú ý đấy."
Tô Cẩm Tú vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn anh cả nhắc nhở, anh cả, anh tốt thật đấy."
Tô Cẩm Vũ hắng giọng một cái, đạp càng thêm gắng sức.
Bên kia, Ngô Lan Lan đang ngồi trong thùng của một chiếc xe quân dụng, ôm đứa con nhỏ dựa vào lòng chồng, còn Tô Cẩm Quốc đang dùng chăn bọc lấy con lớn.
"Cẩm Quốc, anh nói mẹ có thích em không?"
"Thích chứ, em hiếu thảo lại hiểu chuyện như thế, chắc chắn mẹ sẽ thích em." Tô Cẩm Quốc nương theo bóng tối, len lén ôm vai vợ.
Ngô Lan Lan ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt tôn sùng:
"Anh nói mẹ có bằng lòng cho em nhận công việc không?"
"Không phải anh đã nói không nhắc đến chuyện này nữa rồi sao?" Tô Cẩm Quốc nhíu mày theo bản năng.
Ngô Lan Lan thấy Tô Cẩm Quốc cau mày cũng không hoảng hốt.
Cưới nhau bốn năm, chị ta đã sớm biết rõ tính tình của người đàn ông này, là một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần biết cách dỗ dành là được.
"Chắc chắn mẹ sẽ làm tiếp công việc của mình, cho dù không làm nữa thì cũng sẽ để lại cho Tú Nhi." Anh ta không quên bản thân vẫn còn một người em gái cũng xuống nông thôn.
Chủ nhiệm phân xưởng nhìn vậy thì rất hài lòng, gật đầu nói:
"Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, rất nhiệt tình với công việc."
Bà ta không ngừng khen ngợi với phó chủ nhiệm bên cạnh.
Tô Cẩm Tú tăng ca đến tám rưỡi tối, ra khỏi nhà xưởng, cô nhìn thấy Tô Cẩm Vũ đang dắt xe đạp, đợi mình ở ngoài cổng.
Cô nhất thời ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, vội vàng chạy tới:
"Anh cả, sao anh lại tới đón em?"
"Tối muộn rồi, mẹ lo lắng." Tô Cẩm Vũ trèo lên xe: "Mau lên xe đi."
Tô Cẩm Tú vội vàng nhảy lên yên sau.
"Hôm nay quay về cẩn thận chút, tâm trạng ba mẹ không được tốt." Tô Cẩm Vũ nhắc nhở.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Nhà trọ từng ở thời gian trước bị đổ sập do mưa lớn, đường sắt đến thủ đô bị chặn lại, vợ chồng Quốc Tử còn đang trên xe lửa. Tuy đã gửi điện báo về nói không sao, nhưng cha mẹ vẫn còn lo lắng lắm." Tô Cẩm Vũ nhớ lại bộ dạng gào khóc khi mẹ nhìn thấy điện báo, lại không nhịn được nhíu mày, vội vàng nhắc nhở: "Tuyệt đối đừng nhắc đến chị dâu thứ hai của em."
"Vì sao?" Tô Cẩm Tú vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.
Tô Cẩm Vũ lúng túng sờ mũi, đàn ông nói xấu sau lưng người khác hình như không hay lắm, có điều việc nên nhắc nhỏ vẫn phải nhắc nhở:
"Mẹ nói cô ấy là sao chổi, em phải chú ý đấy."
Tô Cẩm Tú vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn anh cả nhắc nhở, anh cả, anh tốt thật đấy."
Tô Cẩm Vũ hắng giọng một cái, đạp càng thêm gắng sức.
Bên kia, Ngô Lan Lan đang ngồi trong thùng của một chiếc xe quân dụng, ôm đứa con nhỏ dựa vào lòng chồng, còn Tô Cẩm Quốc đang dùng chăn bọc lấy con lớn.
"Cẩm Quốc, anh nói mẹ có thích em không?"
"Thích chứ, em hiếu thảo lại hiểu chuyện như thế, chắc chắn mẹ sẽ thích em." Tô Cẩm Quốc nương theo bóng tối, len lén ôm vai vợ.
Ngô Lan Lan ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt tôn sùng:
"Anh nói mẹ có bằng lòng cho em nhận công việc không?"
"Không phải anh đã nói không nhắc đến chuyện này nữa rồi sao?" Tô Cẩm Quốc nhíu mày theo bản năng.
Ngô Lan Lan thấy Tô Cẩm Quốc cau mày cũng không hoảng hốt.
Cưới nhau bốn năm, chị ta đã sớm biết rõ tính tình của người đàn ông này, là một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần biết cách dỗ dành là được.
"Chắc chắn mẹ sẽ làm tiếp công việc của mình, cho dù không làm nữa thì cũng sẽ để lại cho Tú Nhi." Anh ta không quên bản thân vẫn còn một người em gái cũng xuống nông thôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook