Qua giờ nghỉ trưa, máy móc lại một lần nữa khởi động, Tô Cẩm Tú tê dại đưa con thoi qua lại trước máy dệt, thỉnh thoảng lại liếc Hứa Hồng Mai một cái, còn có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của đối phương.

Tô Cẩm Tú: "..."

Cô thật sự muốn khóc.

Cô giả vờ mệt mỏi, đứng thẳng người, đỡ thắt lưng, ánh mắt quét một vòng quanh phân xưởng, sau đó nhìn thấy một nữ đồng chí mặc áo Lênin, tay mang theo sổ, từ bên ngoài đi vào.

Chỉ thấy chủ nhiệm phân xưởng đầu tiên là nói với nữ đồng chí câu gì đó, sau đó đi tới máy dệt bên cạnh Tô Cẩm Tú.

Tô Cẩm Tú liền vội vàng đi tới lấy chai nước uống, nghe ngóng chủ nhiệm sản xuất nói:

"Phòng kế toán bên kia tới, nói là tiền trợ cấp của Tiểu Hồ được phát xuống rồi, chị đi qua đó ký tên cầm tiền về. Chị cũng đừng đau lòng quá, sự hy sinh của Tiểu Hồ rất vĩ đại, chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng."

Tiền Phương ở máy dệt bên cạnh nghe vậy thì vành mắt đỏ lên.

Bà vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Ôi, bây giờ tôi qua ngay."

"Đừng buồn quá." Chủ nhiệm sản xuất vỗ vai Tiền Phương, sau đó đi lướt qua bà tới bên cạnh Tô Cẩm Tú:

"Công nhân đến làm thời vụ thay chị Dương mấy hôm trước đã đến phòng kế toán tính tiền lương, cô cũng qua phòng kế toán ký đi."



"Vâng, em sang ngay bây giờ." Tô Cẩm Tú vội vàng đặt chén nước xuống, bấy giờ bên cạnh đã không còn ai, cô đành phải đi tìm Hứa Hồng Mai: "Tôi đi đến phòng kế toán một chút, Hồng Mai, cô trông máy dệt giúp tôi nhé."

"Được, có tôi trông, không nhầm được đâu." Hứa Hồng Mai vỗ ngực đảm bảo.

Tô Cẩm Tú phủi sợi vải trên người, chạy chậm theo Tiền Phương phía trước.

Tiền Phương đi không nhanh, bởi vì đã khóc rất thảm rồi.

Tô Cẩm Tú nhìn thấy người ta như vậy thì không chịu nổi, vội vàng đưa khăn tay trong túi cho bà:

"Chị ơi, đừng khóc nữa, sắp đến phòng kế toán rồi, mau lau nước mắt đi."

"Cháu là Tú Nhi nhà Quế Hoa à?" Tiền Phương không nhận lấy khăn của Tô Cẩm Tú, mà dùng tay áo lau khô nước mắt.

"Chị quen mẹ em à?" Nói đến đây, lại nghĩ đến xưng hô của Tiền Phương với Dương Quế Hoa, vội vàng đổi giọng: "Vậy cháu cũng không thể gọi là chị được, phải gọi là dì mới đúng."

"Gọi dì Phương là được, quan hệ giữa dì và Quế Hoa rất tốt."

Tô Cẩm Tú đáp một tiếng, kéo tâm trạng Tiền Phương thoát ra khỏi nỗi đau thương.

"Dì Phương." Tô Cẩm Tú lập tức đưa tay cầm lấy cánh tay của Tiền Phương, giọng nói hệt như ngậm đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương